- Hãy còn chưa đến. Trước hết tôi muốn biết cái gì đã xảy ra ở mặt nhà
khác. Khi tôi huýt còi các ông nhanh chóng bỏ các miếng ván này xuống,
nhảy vào và có súng lục nắm ở tay. Nhưng không được sớm hơn, phải thế
không ? Nếu không thế chúng ta sẽ mạo hiểm lớn...
- Và nếu ông ta chống cự thì sao ? Đó là một con vật hung dữ.
- Bắn vào cẳng chân của nó. Và nhất là phải bắt sống nó. Các ông có
năm người, kẻ quái nào làm gì được !
Ông ta kéo Hortense và làm bà tỉnh lại bằng lời:
- Nhanh lên!... Đây là thời gian hành động. Hãy hoàn toàn tin ở tôi.
Bà thở dài:
- Tôi không hiểu... Tôi không hiểu...
- Tôi cũng vậy - Rénine nói - Ở đó có một cái gì đó làm tôi chưng
hửng. Nhưng tôi khá hiểu điều đó để sợ điều vô phương cứu chữa.
- Điều không sửa chữa được - Bà nói - đó là án mạng của Rose.
- Không, tôi tuyên bố, đó là hoạt động của công lý. Và vì vậy, tôi
muốn đi trước...
Bọn họ đi quanh nhà và đụng vào các lùm cây - Sau đó Rénine dừng
lại trước một cửa sổ của tầng trệt...
- Các ông bà hãy nghe - Ông nói - người ta đang nói... Điều này đến từ
buồng ở kia.
Tiếng động ấy cho phép giả định là có một vài tia sáng để làm rõ tiếng
nói hoặc những ai nói. Ông ta vạch các cây sinh trưởng chậm che lấp
những cánh cửa đóng kín để tìm và thấy ánh sáng lọt qua giữa hai cánh cửa
con không được khép chặt.
Ông có thể lách lưỡi dao một cách nhẹ nhàng và nâng một cái chốt
bên trong. Các cửa con mở ra. Những tấm màn vải che dày cộp dính vào
cánh cửa nhưng ở phía trên thì hở ra.
- Ông trèo lên bậc cửa phải không ? - Hortense nói thì thầm.
- Vâng và cắt một miếng kính - Nếu xảy ra khẩn cấp, tôi chĩa súng lục
vào ông ta và bà thổi một tiếng còi để cuộc tấn công được tiến hành ở dưới
đó. Cầm lấy, còi đây.