- Các bà muốn là lâu đài nhỏ này với tất cả đất đai xung quanh thuộc
về tôi, điều đó đảm bảo một cách thoải mái sự độc lập của tôi.
- Các bà có gia đình không ?
- Có các bà chị, cả hai người.
- Các bà có thể đến ở với ai ?
- Vâng, bọn họ đôi lúc đã nghĩ đến điều đó. Nhưng, thưa ông... nhưng
nó không phải là việc đó và tôi rất sợ việc can thiệp của ông chỉ đưa đến
một sự thất bại. Một lần nữa, tôi khẳng định với ông...
Rồi thì ô tô đến. Cả hai người đàn bà vội vàng đứng dậy và sẵn sàng
nói.
Các bà hãy để tôi làm - Rénine nói - đừng ngạc
nhiên về cách thức tôi tiến hành. Không phải là đặt cho cô ta những
câu hỏi mà chính là làm cho cô ta sợ, làm cô ta choáng váng. Trong sự điên
loạn về thần kinh, cô ta sẽ nói.
Ô tô đi vòng quanh bãi cỏ và dừng lại trước cửa sổ. Hortense nhảy
xuống và giơ tay cho một bà già đội một mũ bon-nê bằng vải xếp ống, mặc
một yếm bằng vải lượt đen và một cái váy dày khâu nhíu lại.
Bà hoảng hốt đi vào. Bà có bộ mặt của con chồn, dài, kết thúc bằng
một cái mõm có những răng nhỏ nhô ra.
- Có việc gì đấy, bà Ornival ? - Bà nói với vẻ sợ hãi khi đi vào trong
buồng mà trước đây bác sĩ đã đuổi bà đi khỏi. Xin chào bà Vaubois.
Các bà đó không trả lời. Rénine tiến lên và nói với một giọng nghiêm
khắc:
- Có việc, phải không bà Boussignol ? Tôi sẽ thông báo cho bà việc
đó. Và tôi đặc biệt nhấn mạnh với bà để bà cân nhắc cẩn thận mỗi lời nói
của mình.
Ông có dáng vẻ của một quan toà dự thẩm đối với người mà sự phạm
tội là không thể phủ nhận được.
Ông trình bày:
- Bà Boussignol, tôi là đại diện của cảnh sát Paris đến làm sáng tỏ
một thảm kịch đã xảy ra ở đây hai mươi bảy năm về trước. Nhưng trong
thảm kịch ấy, bà đã giữ một vai trò lớn lao, tôi vừa mới thu được chứng cớ
là bà đã nói sai sự thật và do những lời tuyên bố sai của bà, hộ tịch của một
trong các đứa bé sinh ra trong đêm đó không chính xác. Về mặt hộ tịch, lời
tuyên bố sai tạo thành những án mạng bị pháp luật trừng trị. Vì vậy tôi buộc