TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSENE LUPIN - Trang 108

việc mà chúng ta không thể phân định nhưng bà ta biết, bà ấy. Đó là điều tôi
khẳng định.

Jean-Louis nhảy lên chống đối. Anh ta muốn thoát ra khỏi sự xiết chặt

của con người ấy.

- Vâng, đó là điều mà ông khẳng định – Anh ta nói.
- Việc là như thế đó ! - Rénine nhấn mạnh một cách dữ dội - Không

cần thiết phải tham dự vào một cảnh để thấy nó cũng như không cần lắng
nghe những lời vô ích. Lý lẽ và trực giác cho chúng ta những chứng cớ
cũng chính xác như bản thân sự việc. Người hộ sinh Boussignol giữ trong
bí mật của lương tâm bà, một yêu tố của bí mật mà chúng ta chưa biết.

Từ một giọng nói trầm, Jean-Louis nhấn mạnh:
- Bà ta còn sống !... Bà ta ở Carhaixi... Ngươi ta có thể đưa bà đến !
Ngay sau đó, một trong hai bà mẹ kêu lên:
- Tôi đến đó. Tôi đưa bà ta đến đây.
- Không - Rénine nói - Không phải ông bà, không có bất cứ ai trong

ba người.

Hortense đề xuất:
- Ông có muốn tôi đi đến đó không ? Tôi lấy xe ô tô và cô ta sẽ đi

theo tôi. Bà ta ở đâu ?

- Ở trung tâm Carhaix - Jean-Louis nói - ở một quán hàng tạp hoá

nhỏ. Người lái xe sẽ chỉ cho bà... bà Boussignol... mọi người biết bà ta...

- Và nhất là, bạn yêu mến - Rénine nói thêm- không được báo trước

cho bà ta gì cả. Nếu bà ta lo lắng, càng tốt. Mong là bà ta không biết điều
người ta muốn biết ở bà, đó là một sự cẩn thận cần thiết nếu bà muốn thắng
lợi.

Ba mươi phút trôi qua trong sự im lặng sâu sắc nhất. Rénine đi dạo

qua phòng, những cổ vật đẹp, các thảm quí, các bìa sách và đồ mỹ nghệ
xinh xắn chứng tỏ ở Jean-Louis có một sự tìm tòi nghệ thuật và kiểu cách.
Căn phòng chắc chắn là của anh ta. Bên cạnh, bằng những cửa hé mở vào
các chỗ ở hai bên, người ta có thể nhận thấy khiếu không thẩm mỹ của hai
bà mẹ. Rénine đi đến gần người đàn ông trẻ và thì thầm:

- Các bà ấy giàu không ?
- Giàu.
- Và ông thì sao ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.