TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSENE LUPIN - Trang 112

Ông nói với tôi:
- Hoàn cảnh chỉ dẫn cho tôi nhiệm vụ của mình. Tôi phải nắm lấy

hoàn cảnh này cho con trai tôi được sung sướng và được chăm sóc tốt. Cô
hãy để nó vào chỗ của những đứa đã chết.

- Ông tặng tôi một số tiền lớn trong khi nói là việc đó giải thoát cho

ông ta cùng một lúc trả các chi phí mà ông phải trả hàng tháng cho đứa con
của ông và tôi đã chấp thuận – Chỉ còn việc, để đứa bé vào chỗ của ai ? Có
nên để đứa bé trai thành Louis Ornival hay Jean Vaubois ? Ông ta suy nghĩ
một lúc và trả lời: "Chẳng phải đứa này cũng chẳng phải đứa khác”. Và lúc
đó, ông giải thích cho tôi phải làm việc đó thế nào và điều tôi phải kể lại khi
ông ta đi khỏi. Và trong lúc tôi mặc cho đứa con trai các tã lót và áo đan
giống với đồ mặc của một trong hai đứa bé chết thì ông ta bọc đứa bé kia
với vải bọc mà ông mang theo rồi ông ta đi khỏi trong đêm.

Bà Boussignol củi đầu xuống và khóc. Sau một lúc, Rénine nói với

bà, giọng khoan từ hơn:

- Tôi không giấu bà là lời khai của bà khớp với cuộc điều tra mà tôi

đã theo dõi từ phía mình. Người ta tin ở bà.

- Tôi không đi Paris sao ?
- Không.
- Ông không dẫn tôi đi chứ ? Tôi có thể ra về không ?
- Bà có thể đi. Thể là xong việc vào lúc này.
- Và người ta sẽ không bàn tán tất cả điều này trong vùng chứ ?
- Không. Ôi ! Còn một điều nữa. Bà có biết tên của người ấy không?
- Ông ta không nói với tôi.
- Bà không thấy lại ông ta sao ?
- Không bao giờ.
- Bà không có điều gì khác để nói ?
- Không có gì.
- Bà đã sẵn sàng ký văn bản lời thú nhận của bà chưa ?
-Rồi.
- Tốt lắm. Trong một tuần hoặc hai, bà sẽ được triệu tập. Từ đây đến

lúc đó, bà không được hở cho ai một chữ.

Bà ta đứng dậy và làm dấu thánh. Nhưng sức lực của bà phản lại bà

và bà phải dựa vào Rénine. Ông ta dẫn bà ra ngoài và đóng cửa sau lưng bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.