TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSENE LUPIN - Trang 178

đánh mất chúng. Chúng biến mất... Chúng bay đi... Chỉ có một việc cần tính
đến, đó là số phận vì ông hay chống lại ông. Và số phận đã vì tôi từ chín
năm nay. Chưa bao giờ nó phản bội tôi và ông muốn tôi phản bội nó sao ?
Tại sao ? Do sợ hãi chăng ? Nhà tù ? Con trai tôi ?... Những điều dại dột !...
Không có gì bất hạnh đến với tôi chừng nào tôi buộc số phận làm việc cho
tôi. Đó là người ở của tôi, người bạn tôi... Nó được buộc chặt vào kẹp móc.
Thế nào ? Tôi có biết không ? Tôi ? Đó là mã não hồng, không còn nghi
ngờ gì nữa... Có những viên đá kỳ lạ chứa hạnh phúc cũng như những viên
khác chứa lửa, lưu huỳnh hoặc vàng...

Rénine không rời con mắt khỏi ông ta, lắng nghe mỗi chữ và mỗi âm

điệu. Bây giờ người bạn đồ cổ cười giận dữ trong khi đứng thẳng dậy và
cảm thấy tin tưởng ở mình rồi, ông ta bước đi trước Rénine với những động
tác đứt khúc mà người ta cảm thấy một ý định lớn dần.

- Nhiều triệu ư ? Nhưng tôi không muốn chúng, thưa ông. Cái mảnh

đá nhỏ mà tôi giữ có giá trị hơn thế nhiều. Và chứng cớ, đó là tất cả các khó
khăn mà ông phải chịu để tước đoạt nó của tôi. Ôi ! Ôi ! Nhiều tháng tìm
kiếm, chính ông đã thú nhận điều đó. Nhiều tháng mà ông đã lục tung tất
cả, trong khi tôi không nghi ngờ gì, kể cả không tự bảo vệ mình. Tại sao lại
phải tự bảo vệ ? Sự việc đó tự bảo vệ chính nó... Nó không muốn bị khám
phá và nó sẽ không bị khám phá... Đúng là nó ở đây. Nó chủ trì các công
việc tốt đẹp và trung thực... Vận may của Pancarđi chăng ? Nhưng việc đó
đã được biết trong toàn khu phố và ở tất cả người bán đồ cổ. Tôi rêu rao:
“Tôi có vận may". Thậm chí tôi còn táo tợn lấy thần may rủi làm chủ của
mình.

Mercure ! Thần cũng che chở cho tôi. Ông hãy xem đây, tôi để thần

khắp nơi trong cửa hàng của tôi, các thần Mercure ! Ông hãy nhìn chỗ cao
kia, trên một tấm ván, một loạt các tượng cũng như một loạt các biển hàng,
những bản in được một nhà điêu khắc lớn ký tên mà ông bán cho tôi vì ông
bị phá sản. Ông có muốn một bản in không, ông thân mến ? Cái này cũng sẽ
mang lại hạnh phúc cho ông. Ông hãy chọn đi ! Một món quà biếu của
Pancardi để đền cho sự thất bại của ông ! Được chứ ông ?

Pancardi đưa một cái thang nhỏ vào tường, ở phía dưới tấm ván, cầm

lấy một pho tượng nhỏ và đem nó xuống rồi ông cho nó nằm vào cánh tay
của Rénine. Và ông cười càng to do bị kích động khi kẻ thù hình như buông
lơi và lùi bước trước sự tấn công điên cuồng của ông. Ông thốt lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.