TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSENE LUPIN - Trang 177

đích nào khác hơn là chấm dứt nó trước khi giờ thứ tám đổ chuông.

- Thế là, một phần cái mà ông bà mạo hiểm - Ông ta nói với vợ chồng

Pancardi: Sự biến mất của đứa con và tù ngục... tù ngục chắc chắn bởi vì có
quyển sổ thú tội. Và bây giờ, một phần khác, đây là quà biếu của tôi. Đổi lại
với việc hoàn trả không chậm trễ cái kẹp móc là hai mươi nghìn quan. Kẹp
không đáng giá ba Louis.

Không một câu trả lời. Bà Pancardi khóc.
Rénine lặp lại bằng cách để cách quãng các đề nghị của ông:
- Tôi tăng gấp đôi... Tôi tăng gấp ba... Ái chà, ông đòi hỏi, ông

Pancardi ạ... Thế nào, cần số tròn ? Thôi được. Trăm nghìn.

Ông ta giơ dài hai bàn tay như là không còn nghi ngờ là người ta cho

ông đồ trang sức.

Chính bà Pancarđi là người đầu tiên quỵ xuống và bà làm việc đó với

một sự tức giận chống lại chồng bà:

- Anh hãy thú nhận đi !... Anh nói đi !... Anh đã cất nó ở đâu ? Cuối

cùng, thế nào, anh sẽ không cố chấp chứ ? Nếu không, đó là phá sản... là
nghèo khổ... Rồi thì, con trai chúng ta !... Thôi, anh nói đi...

Hortense thì thầm:
- Rénine, thật là điên rồ, đồ trang sức không có một giá trị nào.
- Không có gì để sợ - Rénine nói - ông ta sẽ không chấp nhận... Bà

hãy xem ông ta... Ông ta ở trạng thái hết sức bối rối ! Đúng là điều mà tôi
muốn... Ôi ! Cái này, bà hãy xem, thật là quyến rũ... Làm con người mất
tinh thần !... Lấy đi ở bọn họ mọi sự kiểm soát lên điều họ suy nghĩ và điều
họ nói !... Và trong sự hỗn độn ấy, trong cơn bão đang lay chuyển chúng,
thấy được một tia sáng nhỏ loé ra ở đâu đó !... Bà hãy nhìn ông ta ! Bà hãy
nhìn ông ta ! Một trăm nghìn cho một hòn cuội không giá trị... nếu không là
tù ngục... Có cái gì đó làm ông ta chóng mặt !...

Thực sự, người đàn ông tái nhợt, môi ông ta run rẩy và để chảy ra một

ít nước dãi. Người ta đoán sự sôi sục và sự xáo động của toàn thân ông, bị
lay chuyển bởi các tình cảm trái ngược nhau, bởi những nỗi sợ hãi và những
sự thèm muốn đang đụng độ nhau. Đột nhiên ông cười rộ lên và rõ ràng dễ
nhận thấy là các lời nói của ông bung ra một cách ngẫu nhiên mà ông không
nhận thức được một chút nào về điều mà ông đang muốn nói:

- Trăm nghìn ! Hai trăm nghìn ! Năm trăm nghìn ! Một triệu ! Tôi

chẳng quan tâm ! Nhiều triệu ư ? Dùng làm gì, nhiều triệu ấy ? Người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.