biết được tôi lục tung cửa hàng của ông bà như thế nào ! Không một đồ vật
nào không được xăm xoi, không một miếng sàn ván nào không được hỏi
đến. Kết quả là không có gì. Có, nhưng một cái gì đó, một phát hiện phụ.
Trong một ô bí mật của bàn giấy của ông, Pancardi ạ, tôi đã tìm được một
quyển sổ nhỏ mà ở đó ông đã kể lại những hối hận, những lo âu, mối lo bị
trừng phạt, nỗi sợ về sự giận thiêng liêng.
Sự thiếu khôn ngoan to lớn, Pancardi ạ. Người ta có viết những lời
thú tội như thế không ? Và nhất là người ta có để chúng vung vãi không ?
Dù sao thì tôi cũng đã đọc chúng và tôi đã nhặt ra câu này mà tầm quan
trọng không thoát khỏi tôi, nó đã giúp tôi chuẩn bị kế hoạch tấn công của
mình:
“... Mong rằng bà đến với tôi, người đàn bà mà tôi đã truất quyền sở
hữu, mong rằng bà đến với tôi như là tôi thấy bà trong vườn cây, trong khi
Lucienne lấy đồ trang sức. Mong rằng bà xuất hiện trước tôi trong bộ áo
dài xanh, đội mũ không vành gắn lá màu hung, với vòng đeo cổ hạt huyền
và cái roi được bện bằng ba sợ lác mà bà đã mang ngày hôm ấy ! Mong bà
xuất hiện trước tôi và bà nói với tôi: "Tôi đến đòi lại ở ông cái mà nó thuộc
về tôi". Thế là tôi hiểu chính Chúa trời đã gợi ra cho bà việc vận động ấy
và tôi phải tuân lệnh của Chúa trời”.
Đó là điều đã được viết trong sổ của ông, Pancardi ạ, và điều giải
thích sự vận động của người đàn bà mà ông gọi là cô Hortense. Bà ấy, theo
lời chỉ dẫn của tôi, và phù hợp với việc dàn cảnh nhỏ mà bản thân ông
tưởng tượng ra đã đến chỗ tôi, từ tận cùng của quá khứ - đó là thuật ngữ
riêng của ông. Chỉ thêm một ít bình tĩnh thì bà ta có thể thắng cuộc. Rủi
thay, ông đóng hài kịch tuyệt vời, mưu toan tự sát của ông đã làm bà chệch
hướng và ông hiểu là ở đó không có một lệnh của Chúa trời mà đơn giản là
một sự tấn công từ nạn nhân của ông. Thế là tôi chỉ còn can thiệp. Tôi ở đây
và bây giờ là kết luận:
- Pancardi, kẹp móc đâu ?
- Không - Ngưài bán đồ cổ nói, ý nghĩ hoàn lại kẹp móc hút hết nghị
lực của ông.
- Và bà, thưa bà Pancardi ?
- Tôi không biết kẹp móc đang ở đâu - Người đàn bà khẳng định.
- Thôi được. Vậy thì chúng ta chuyển qua hành động. Thưa bà
Pancarcli, bà có một đứa con trai bảy tuổi mà bà yêu hết lòng. Hôm nay là