ngày thứ năm, cũng như mỗi ngày thứ năm khác, người con trai ấy phải tự
mình đi đến chỗ cô của nó. Hai người bạn của tôi đứng trên đường đi của
nó và trừ khi có lệnh khác, sẽ bắt cóc nó khi nó đi qua.
Ngay tức khắc, bà Pancardi hốt hoảng:
- Con trai tôi. Ôi ! Tôi cầu xin các ngài... Không, không nên thế... Tôi
xin thề với các ngài là tôi không biết gì cả. Chồng tôi không bao giờ muốn
thố lộ cho tôi.
Rénine tiếp tục:
- Điểm thứ hai: ngay từ tối nay, một lời tố cáo sẽ được đệ trình lên
công tố viên. Và chứng cớ là những lời thú tội của quyển sổ. Hậu quả: vụ
kiện trước toà, sự khám soát v.v...
Pancardi ngồi im. Người ta có cảm tưởng là tất cả những lời đe doạ ấy
không đụng đến ông ta. Được che chở bằng bùa hộ mệnh của mình, ông ta
tin mình không thể bị tổn thương. Nhưng vợ ông nhào vào chân Rénine
trong khi nói ấp úng:
- Không... Không... Tôi van xin ông, đó là ngồi tù, tôi không muốn...
Và sau đó, con trai tôi... Ôi ! Tôi van xin ông...
Hortense thương hại, kéo Rénine riêng ra.
- Người đàn bà khốn khổ ! Tôi can thiệp cho bà ta.
- Bà hãy bình tĩnh lại - Ông nói khi đang cười - không có gì xảy đến
cho con trai bà đâu.
- Nhưng bạn của ông đứng gác thì sao ?...
- Đó là một sự bịa đặt đơn thuần.
- Lời khiếu nại đến viện công tố có không ?
- Lời đe doạ đơn thuần.
- Vậy thì ông tìm gì ?-..
- Làm bọn họ sợ, làm họ mất tinh thần với hy vọng họ thốt ra một chữ
nào đó, một chữ cho tôi biết tin tức. Tôi đã thử tất cả các biện pháp. Chỉ còn
biện pháp này và đó là một biện pháp hầu như luôn đưa tôi đến thắng lợi,
bạn hãy nhớ lại những cuộc phiêu lưu của chúng ta.
- Nhưng nếu chữ mà ông chờ đợi không được nói ra thì sao ?
- Cần phải như thế - Rénine nói với một giọng điếc tai - Cần kết thúc
nó. Giờ đã đến gần.
Con mắt của ông bắt gặp con mắt của người đàn bà trẻ và bà ta đỏ
mặt khi nghĩ đến giờ mà ông ta ám chỉ là giờ thứ tám,và ông không có mục