TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSENE LUPIN - Trang 67

Một cánh tay của mày quàng cô con gái lớn của tao, còn cánh tay kia đặt
trên đầu gối mày... Đó là mày, Germaine ạ, người vợ của chồng tao... mày là
mẹ tương lai của con tao... mày sẽ nuôi dạy chúng... mày... mày !... Thế là
tao mất trí. Tao có sẵn dao găm... Jacques cúi xuống... Tao đâm...

Không có một chữ nào trong lời thú tội của bà là không cực kỳ đúng sự

thật. Những ai nghe bà đều có một cảm giác sâu sắc và đối với Hortense và
Rénine thì không có gì xót xa và bi thảm hơn.

Bà lại ngồi xuống, người kiệt sức. Tuy nhiên, bà tiếp tục nói những chữ

không hiểu được và chỉ khi từ từ cúi xuống bà thì người ta có thể nghe:

- Tôi tưởng rằng người ta sẽ kêu lên quanh chúng tôi và bắt giam tôi...

Không có gì hết. Điều này đã diễn ra trong cách thức và điều kiện mà
không một ai thấy gì. Hơn nữa, Jacques đã đứng dậy cùng lúc với tôi và anh
ấy không đổ xuống ! Không, anh ấy không đổ xuống ! Anh, người tôi đâm,
anh vẫn đứng thẳng ! Từ thềm hiên nơi mà tôi đi lên, tôi thấy anh. Anh đã
khoác lại áo ngoài lên vai mình, cố nhiên là để che vết thương và anh đi ra
không hề lảo đảo... hoặc quá ít mà chỉ mình tôi nhận thấy. Anh còn nói
chuyện với các bạn đang chơi bài sau đó anh đi về buồng mình và biến mất.
Tôi, sau một lúc, tôi trở về. Tôi tin rằng đó chỉ là một giấc mộng xấu... mà
tôi đã không giết... hoặc chí ít thì vết thương là nhẹ. Jacques sẽ đi ra... Tôi
tin chắc điều đó. Từ ban công của mình, tôi theo dõi... Nếu tôi có thể tin là
anh ta cần cấp cứu, tôi đã chạy đến đó... Nhưng, thực sự tôi không biết. ..
tôi không đoán được... Người ta nói về linh tính... đó là không đúng. Tôi
hoàn toàn bình tĩnh như người ta thực sự cảm thấy sau một cơn ác mộng mà
ký ức bị xoá đi. Không, tôi thề với ông điều đó, tôi không biết gì hết... cho
đến lúc...

Bà ta dừng lại, những tiếng nấc làm bà nghẹt thở.
Rénine bổ sung:
- Cho đến lúc mà người ta đến báo cho bà, phải thế không ?
Thérèse bập bẹ:
- Vâng... Chính lúc đó thì tôi nhận thức được hành động của mình. Và

tôi cảm thấy là tôi trở nên điên loạn, là tôi sẽ kêu với tấtt cả mọi người:
'Chính tôi là thủ phạm, ông đừng tìm. Đây là dao găm.. Chính tôi là thủ
phạm”. Tôi sẽ kêu như thế, khi tôi đột nhiên thấy anh, anh Jacques xấu số
của tôi... Người ta mang anh đi... Anh có một bộ mặt rất thanh thản... rất dịu
dàng...Và đứng trước mặt anh, tôi hiểu trách nhiệm của tôi, cũng như anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.