TẤN BI KỊCH X - Trang 207

“Ông có quan sát kỹ vết cắt không?”
“Ông nói ‘kỹ’ là sao? Tôi thấy nó - tôi vừa bảo ông đấy.”
“Nào, nào, ngài thanh tra, đừng nổi nóng. Ông tả lại bề ngoài vết thương

đã thấy lúc ấy được chứ?”

Thumm bắn một tia nhìn bối rối về phía ngài công tố viên đang ngồi bên

dưới nhưng Bruno lại đang mải bận ngả đầu vào giữa hai bàn tay, hai tai thì
dỏng lên nghe ngóng. Thumm nhún vai rồi nói: “Hừ, ngón tay hơi sưng, vết
cắt trông có phần xây xát. Toàn chiều dài vết cắt đã đóng thành một lớp vảy
bằng máu khô.”

“Toàn chiều dài vết cắt sao, ngài thanh tra? Lớp vảy ấy là tuyệt đối liền

mạch chứ, không đứt đoạn ở đâu chứ?”

Vẻ ngơ ngẩn xuất hiện trên gương mặt quạu cọ của Thumm và giai điệu

cộc cằn trong giọng nói của ông bỗng biến mất. “Ừ, Nó trông rất cứng.”

“Thế ông cho rằng miệng vết cắt đã khá liền lại rồi phải không, ngài

thanh tra?”

“Đúng.”
“Thế nó không phải một vết cắt mới nguyên mà ông thấy chứ? Nghĩa là,

ông cho rằng lớp da chưa bị toạc ngay trước khi ông thấy nó ở chỗ lan can
chứ?”

“Tôi không hiểu chính xác ý ông nói gì. Tôi đâu phải bác sĩ.”
Lyman chúm môi mỉm cười. “Thôi được, ngài thanh tra. Để tôi đặt lại

câu hỏi bằng cách khác nhé. Cái vết cắt mà ông thấy có phải là một vết cắt
mới không, vừa có tức thời ấy?”

Thumm luống cuống. “Hỏi gì lạ vậy. Làm sao mà nó lại là vết cắt mới

khi miệng đã đóng vảy hử?”

Lyman cười thật tươi. “Đúng là thế đấy, ngài thanh tra… Bây giờ, thanh

tra Thumm, mời ngài thuật lại với Tòa và bồi thẩm đoàn những gì xẩy ra
sau khi ngài để ý thấy vết thương của ngài DeWitt nào.”

“Lúc ấy cái xác được câu lên, và chúng tôi lao đến cầu thang dẫn xuống

boong tầng dưới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.