TẤN BI KỊCH X - Trang 208

“Có chuyện gì xảy ra với vết thương của ngài DeWitt khi các ông làm

vậy không?”

Thumm ủ rũ: “Có. Bị cáo đến cửa trước tiên và nắm lấy quả nắm mở cửa

cho ngài Lane và tôi. Ông ấy gần như la lên và chúng tôi thấy vết cắt trên
ngón tay toạc ra. Nó chảy máu.”

Lyman cúi người về phía trước gõ nhẹ vào đầu gối đầy đặn của Thumm,

nhấn mạnh từng từ một. “Lớp vảy toạc ra và vết thương bắt đầu chảy máu
hoàn toàn do bị cáo nắm vào quả nắm cửa đúng không?”

Bruno lắc đầu tuyệt vọng giữa lúc Thumm ú a ú ớ. Ánh mắt của Bruno lộ

vẻ thật thảm thương.

Thumm lầm bầm: “Đúng.”
Lyman hỏi luôn. “Ông có nhìn thấy rõ vết thương sau khi nó bắt đầu

chảy máu không?”

“Có. DeWitt đưa bàn tay lên một lát trong lúc tay kia lần tìm khăn tay,

chúng tôi thấy lớp vảy đã bị toạc ra nhiều chỗ và từ những chỗ đó máu rỉ
ra. Thế rồi ông ấy dùng khăn tay quấn lấy bàn tay và chúng tôi tiếp tục
xuống bên dưới.”

“Ngài thanh tra, ngài có sẵn sàng thề rằng vết cắt chảy máu mà ngài thấy

tại cánh cửa cũng chính là vết cắt lúc lành miệng mà ngài vừa thấy trước đó
tại chỗ lan can không?”

Thumm nói một cách nhẫn nhục: “Có. Có.”
Nhưng Lyman vẫn lì lợm. “Không có vết cắt nào mới chứ, cả vết xây xát

mới cũng không chứ?”

“Không.”
“Tôi hỏi xong rồi, ngài thanh tra. Tôi đã hỏi xong, thưa ngài Bruno,”

Lyman nói sau một nụ cười nhiều ngụ ý với bồi thẩm đoàn, rồi ông lùi ra.

Bruno lắc đầu sốt ruột và Thumm rời bục nhân chứng bước xuống,

gương mặt ông gượng gạo với nhiều cảm xúc lẫn lộn - khó chịu, sững sờ,
thông tỏ. Giữa lúc Lyman bước ra lại, người theo dõi phiên tòa tỏ ra xôn
xao phấn khích, gian phòng rộn lên tiếng xì xào to nhỏ, cánh nhà báo hí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.