TẤN BI KỊCH X - Trang 214

“Đừng kêu ca vậy chứ,” Thumm gầm gừ. “Tôi là loại vú em nào đấy

thực. Nhưng rốt cục thì,” ông nói giọng yếu ớt, ”anh rõ ràng đã thấy bàn
tay DeWitt quấn trong khăn tay đêm ấy, và anh có hề nghĩ đến chuyện hỏi
han gì nó đâu.”

Bruno đột ngột thả cặp xuống; mặt ông sưng lên. “Tôi muốn xem Fred

Lyman huênh hoang chuyện này thế nào! Quỷ sứ thật, điều tôi trăn trở là
chỗ này đây. Để tôi nghe hắn mở mồm thử! Vì sao hả, nó đơn giản như cái
mũi trên bộ mặt xấu quýnh của anh rằng…”

“Chắc chắn là thế,” ngài thanh tra gằn giọng. “Lane, tất nhiên rồi. Gã ôn

dịch ấy!” Ông kêu lên. “Hắn đã bịp chúng ta, Chúa ơi, đáng đời hai ta vì đã
nghi ngờ hắn.”

Họ vặn vẹo trên ghế và nhìn khắp gian phòng xử án trống rỗng; chả thấy

Lane đâu cả. “Chắc là đã phắn mất tiêu rồi còn đâu,” Bruno tỏ ra phiền
muộn. “Vừa nãy tôi còn thấy ông ấy… Bỏ đi, Thumm, cũng là lỗi của ta, từ
đầu ông ấy đã cảnh báo ta đừng tiến hành chuyện này đấy thôi.” Ông giật
mình rồi nhỏ giọng. “Nghĩ mà xem, sau đó ông ấy lại tỏ ra sẵn sàng để ta
truy tố DeWitt, rồi ông ấy giấu kỹ chuyện bào chữa này suốt bấy nay. Tôi
thắc mắc tại sao…”

“Tôi cũng vậy.”
“Tôi chưa hiểu vì sao ông ấy thích mạo hiểm với mạng của DeWitt như

vậy.”

“Gã ấy đâu phải thế,” Thumm khô khan. “Với cách bào chữa đó gã thừa

biết dễ dàng lôi DeWitt ra ngoài. Dù vậy, tôi muốn nói anh điều này.” ông
đứng lên vừa giang đôi tay dài như đười ươi vừa lắc mình như con chó
ngao lông xù. “Này ông bạn, từ nay trở đi Thumm nhỏ bé sẽ kính cẩn nghe
lời Drury Lane! Đặc biệt khi gã đó nói về chủ đề ngài X!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.