TẤN BI KỊCH X - Trang 265

Đón tiếp họ là Jorgens, áo quần lôi thôi vì khoác vội, mắt lão ngơ ngác

nhìn hết người này sang người kia song chả ai buồn hạ cố một lời giải
thích. Nhóm người, cùng toán thám tử lẵng nhẵng theo đuôi, đi vào gian
phòng khách kiểu Colonial rộng lớn. Ai nấy buông mình rơi phịch vào ghế,
mặt mày mệt mỏi ủ dột mỗi người một kiểu. Jorgens tay cài cúc tay bật
đèn. Drury Lane ngồi xuống sau tiếng thở phào nhẹ nhõm, vừa ôm chiếc
gậy của ông vừa dõi vào những người khác bằng đôi mắt sáng rực.

Jorgens lởn vởn gần Jeanne DeWitt, cô gái lúc này đang ngồi trên một

chiếc sofa trong vòng tay của Lord. Người quản gia rụt rè lên tiếng: “Xin
lỗi, tiểu thư Jeanne…”

“Hở?” Nàng lầm bầm bằng một giọng kỳ lạ đến nỗi ông già lùi lại một

bước.

Nhưng lão vẫn hỏi: “Chuyện gì xảy ra sao? Những người này… xin lỗi,

nhưng ngài DeWitt đâu rồi?”

Lord cộc cằn: “Ồ, đi nơi khác đi, Jorgens.”
Cô gái nói rõ ràng: “Ông ấy mất rồi, Jorgens. Đã mất rồi.”
Gương mặt của Jorgens trở nên tái mét; lão vẫn đứng nguyên vậy trong

bộ dạng khúm núm như một người bị mê hoặc. Thế rồi lão ngập ngừng đưa
mắt nhìn quanh như muốn xác thực lại cái tin kinh khủng này, đáp lại là
những gương mặt ngoảnh đi hoặc những ánh mắt ráo hoảnh mà mọi cảm
xúc đã cạn kiệt vì những sự việc phũ phàng trong đêm. Không nói một lời,
lão quay gót bước đi.

Viên thám tử chỉ huy chặn lão lại. “Phu nhân DeWitt đâu?”
Người quản gia già nua giương đôi mắt mờ đục, ướt nhòa, trống rỗng

nhìn gã. “Phu nhân DeWitt? Phu nhân DeWitt?”

“Đúng vậy, thôi đi nào - bà ấy đâu rồi?”
Jorgens đờ người. “Đang ngủ trên lầu, lão đoán vậy, thưa ngài.”
“Bà ấy có ở đây suốt buổi tối chứ?”
“Không, thưa ngài. Không, thưa ngài, lão không nghĩ thế.”
“Bà ấy đã đi đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.