TẤN BI KỊCH X - Trang 91

liên miên về thẩm quyền này đi, đằng nào cũng thế! Không có cảnh sát
đồng phục nhé, Thumm - thường phục tất. Mà anh đến đấy chứ?”

”Đố ai bảo tôi ở nhà xem,” thanh tra Thumm tỏ ra hùng hổ.
Thumm vừa sập cửa đi khỏi, công tố viên Bruno nhấc một máy điện

thoại trên bàn và gọi đến lâu đài Hamlet. Ông kiên nhẫn chờ đợi, gần như
hoan hỉ, cho đến lúc chuông máy reo lên. “A lô! Lâu đài Hamlet hử? Ngài
Drury Lane… công tố viên Bruno gọi đây… A lô! Ai thế?”

Một giọng run rẩy léo éo trả lời: “Quacey đây, thưa ngài Bruno. Ngài

Lane ngay cạnh tôi đây ạ.”

“À, ừ nhỉ, tôi quên - ông ấy không nghe được.” Giọng Bruno trở nên

thân mật. “Vậy nè, bảo ngài Lane tôi có tin có ngài ấy.”

Ông nghe thấy giọng nói già nua của Quacey lặp lại từng từ.
“Ngài ấy bảo ‘Thực thế ư!’” giọng Quacey rít lên kót két. ”và ‘thưa

ngài?’”

“Hãy bảo là ngài ấy không phải người duy nhất biết ai đã giết

Longstreet,” Bruno đắc thắng.

Ông chăm chú lắng nghe Quacey đọc lại từng từ cho Lane, rồi nghe thấy

giọng Lane nhận xét, thình lình thật rõ ràng: “Bảo ngài Bruno đó là tin tức
mà thôi, đúng như nghĩa đen của nó. Thế có người thú tội à?”

Bruno thuật lại với Quacey về nội dung của bức thư nặc danh. Đầu dây

bên kia nín lặng, thế rồi giọng Lane vang lên, điềm đạm và thong thả.

“Bảo ngài Bruno tôi rất tiếc không thể nói chuyện trực tiếp cùng ngài ấy.

Hỏi ngài liệu tôi có thể hiện diện ở cuộc gặp ấy tối nay được chăng.”

“Ồ, được chứ,” Bruno bảo Quacey. “À này, Quacey, thế ngài Lane có vẻ

gì bị ngạc nhiên không đấy?”

Bruno nghe ở đầu dây tiếng cười lạ lùng nhất, giống một tiếng cười khúc

khích. Tiếp theo là giọng của Quacey, vẫn còn run chắc vì cười: “Không ạ,
thưa ngài, ngài ấy chừng như hài lòng với diễn biến sự kiện. Ngài ấy
thường bảo mình luôn mong đợi điều không hề được mong đợi. Ngài ấy…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.