TẤN BI KỊCH Y - Trang 121

hỏi cháu? Cháu có thể trả lời.”

“Rất tốt, Jackie, xin được hỏi cháu vậy.”
“Không. Không ai nữa cả. Chỉ có chú John thôi.”
“Tốt.” Lane ấn vào bàn tay cáu bẳn của mỗi đứa trẻ một nắm kẹo

chocolate và đưa chúng về chỗ mẹ. “Xong rồi, thanh tra,” ông nói.

Thumm ra hiệu cho mọi người ra khỏi phòng.
Lane để ý thấy Edgar Perry, người gia sư, xoay xở để được chen bước

bên cạnh Barbara: hai người họ bắt đầu thấp giọng trò chuyện trong khi
bước xuống cầu thang.

Thumm tỏ ra bồn chồn, do dự, và tại thời điểm cuối cùng, khi Conrad

Hatter được cảnh sát thả ra, Thumm nói: “Hatter! Đợi chút đã.”

Conrad lại bắt đầu lo lắng. “Có chuyện gì - chuyện gì nữa đây?” Anh ta

đang sợ hãi, sự hùng hổ trước đây đã không còn nữa, anh ta tỏ ra muốn hợp
tác.

“Hãy để cô Campion sờ vào mặt anh.”
“Sờ mặt tôi…?”
“Ồ, tôi xin nói,” Bruno phản đối, “Thumm này, cô ấy…”
“Tôi không quan tâm gì nữa đâu,” Thumm cố nói. “Tôi chỉ muốn chắc

chắn thôi. Bà Smith, hãy bảo cô ấy sờ mặt ông Hatter.”

Bà y tá âm thầm vâng lời. Louisa tỏ vẻ ngóng chờ. Conrad, nhợt nhạt và

căng thẳng, cúi xuống chỗ cái ghế bập bênh và bà Smith đặt tay Louisa lên
khuôn mặt nhẵn nhụi, gần như không có râu của anh ta. Louisa đưa tay sờ
nhanh xuống, lên, xuống lần nữa; và lắc đầu.

Những ngón tay cô lại khua lên. Bà Smith dịch ra: “Cô ấy bảo khuôn mặt

kia mềm hơn nhiều. Của phụ nữ cơ. Không phải ông Hatter.”

Conrad đứng thẳng người lên, hoang mang cực độ. Thumm lắc đầu.

“Được rồi,” ngài nói trong sự bực tức sâu sắc. “Anh có thể thoải mái đi lại
trong nhà, Hatter, nhưng không được rời đi. Cậu kia, sĩ quan, trông chừng
anh ta.” Conrad lê bước ra ngoài, theo sau là viên cảnh sát. Thumm nói:
“Chà, ngài Lane, thật là một mớ hỗn độn, phải không nào?” và đưa mắt tìm
người nghệ sĩ. Lane đã biến mất từ bao giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.