Một sự im lặng bao trùm sau khi Quacey thuật lại; và viên thanh tra chờ
đợi, căng tai lắng nghe. Rồi Quacey nói: “Ngài Drury muốn biết có ai cố
vào phòng thí nghiệm sau đám cháy và vụ nổ không.”
“Không,” Thumm gắt. “Tôi theo dõi từ đầu đến cuối.”
“Ngài ấy bảo cho ai đó đứng canh căn phòng ngay,” Quacey rít lên,
“ngoài người lính cứu hỏa ở đó. Ngài Drury sẽ tới đó trong sáng nay. Giờ
ngài ấy đã chắc chắn về phương thức vụ phóng hỏa, ngài ấy bảo…”
“Ồ, ngài ấy đã tìm ra ư?” viên thanh tra nói vẻ khó chịu. “Thế thì ngài ấy
giỏi hơn tôi rồi. Nói đi! Hỏi ngài ấy là có biết trước về vụ cháy không!”
Khúc chuyển màn. Rồi Quacey thuật lại: “Ngài ấy bảo là không. Không,
ngài ấy không biết. Ngài ấy hoàn toàn bất ngờ. Ngài ấy không hiểu nổi.”
“Ơn trời có thứ khiến ông ấy khúc mắc,” Thumm gắt lên. “Được rồi, bảo
ông ấy đến nhanh nhé.”
Và khi sắp sửa gác máy, Thumm nghe được, rất rõ ràng, giọng nói của
Lane lẩm bẩm với Quacey: “Hẳn phải như thế. Mọi thứ đều hướng về đó…
Chưa hết, Quacey à, không thể như vậy!”