TẤN BI KỊCH Y - Trang 31

của Drury Lane, viên thanh tra nghĩ, và cứ mỗi lần tới đó thì cái nơi chết
tiệt ấy lại càng trở nên thân thiết hơn.

Ngài thanh tra cho xe dừng lại trước cây cầu nhỏ quen thuộc, tiền đồn án

ngữ vùng đất của Drury Lane, và vẫy tay như trẻ con với người đứng gác,
một ông già nhỏ thó hồng hào cười tươi rói đang làm động tác vuốt tóc
chào lịch sự. “Chào bác! Thumm kêu to. “Hôm nay ngài Lane có nhà
không nhỉ?”

“Dạ có, thưa ngài,” người gác cầu đáp lời. “Có, thưa ngài. Cứ rẽ phải rồi

đi tiếp, ngài thanh tra. Ngài Drury bảo ngài luôn được tiếp đón. Chính lối
đó ạ!” Ông ta chạy tới chỗ cây cầu, kéo mạnh cánh cửa kẽo kẹt ra đằng sau
và ra hiệu cho chiếc xe của viên thanh tra băng qua mặt cầu bằng ván gỗ
vừa cổ vừa lạ.

Viên thanh tra thở phào nhẹ nhõm và nhấn chân ga. Một ngày đẹp trời

chết tiệt, ơn trời! Khung cảnh thật thân quen - con đường rải sỏi tuyệt mỹ,
bụi cây hoang xanh mướt, và đột nhiên, như trong một giấc mơ lạ thường,
một khoảng rừng trống hiện lên trước tòa lâu đài. Không chỉ nằm cao chót
vót trên vách đá dốc cheo leo cách sông Hudson cả trăm mét, tòa lâu đài
còn là đỉnh cao ước nguyện của ngài Drury Lane.

Ý tưởng về nó đã bị các nhà phê bình hiện đại chỉ trích, kiến trúc của nó

bị đám chim non em chã từ Viện công nghệ Massachusetts chê bai, những
kẻ có hàng đống bản vẽ với cấu trúc tháp nhọn bằng thép cao vút và những
thành trì bằng bê tông vững chắc. Người tạo ra nó bị chế giễu là “Khốt ta
bít,” “Đi sau thời đại,” “Gã hề nửa mùa,” -cái biệt danh cuối là do một
thanh niên nghiêm túc từ một ngôi trường mới về phê bình kịch nghệ đặt
cho, người mà bất kỳ nhà soạn kịch nào sống trước thời Eugene O’Neill và
bất kỳ diễn viên nào sinh trước Leslie Howard đều chỉ là hạng “vớ vẩn,”
“tầm phào,” “cổ lỗ,” và “không đáng nói.”

Nào đã hết, với những khu vườn nhiều cây trồng, những cây thủy tùng

được lựa cẩn thận, một ngôi làng thời nữ hoàng Elizabeth với nhà có mái
hiên, đường sỏi, vỉa hè, cầu kéo có hào bao quanh, và trên tất cả là sự kỳ vĩ
của kiến trúc đá tảng tạo nên chính tòa lâu đài. Nó là một miếng thịt mỡ
của kiến trúc thế kỷ 16, một miếng bánh thời phong kiến Anh, và chút gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.