TẤN BI KỊCH Y - Trang 97

“Hoảng sao?” Thanh tra Thumm nhún nhún mũi chân. “Vậy là anh nhận

thấy những dấu chân. Chà chà. Chờ đấy.” Ông kéo mạnh cánh cửa ra và gọi
to: “Mosher!”

Viên thám tử to béo đã thì thầm với Thumm lúc thẩm vấn Jill Hatter,

Bigelow, và Gormly vội đi vào phòng. Anh ta thở phì phò và giữ tay trái
sau lưng.

“Anh nói,” Thumm lưu ý, cẩn thận đóng cửa lại, “rằng anh lờ mờ nhận

thấy những dấu chân?”

Sự nghi ngờ, sợ hãi, và cơn giận tức thời tràn ngập khuôn mặt của

Conrad. Anh ta nhảy dựng lên, hét to: “Vâng, đúng thế!”

“Tốt,” Thumm đáp, cười toe toét. “Mosher, anh bạn, đưa quý ông đây

xem những gì các anh tìm thấy.”

Thám tử Mosher đưa tay trái ra đằng trước một cách khéo léo như một

ảo thuật gia. Lane gật đầu buồn bã - đúng như ông đã dự đoán. Trong tay
Mosher là một đôi giày… một đôi giày thấp vải trắng, rõ ràng là của đàn
ông dù có mũi nhọn. Đôi giày đã cáu bẩn, ố vàng, mòn đi theo thời gian.
Conrad vẫn nhìn chằm chằm; Martha nhổm dậy, nắm chặt lấy tay ghế, mặt
tái nhợt và người run run. “Anh đã bao giờ trông thấy nó chưa?” Thumm
hân hoan hỏi.

“Tôi! Rồi. Đó là một đôi giày cũ của tôi,” Conrad lắp bắp.
“Anh để chúng ở đâu, anh Hatter?”
“Tại sao? Trong tủ quần áo trong phòng ngủ của tôi trên gác.”
“Lần cuối cùng anh đi chúng?”
“Mùa hè năm ngoái.” Conrad từ từ quay sang người vợ. “Tôi nghĩ,” anh

ta nghẹn ngào nói như bị bóp cổ, “tôi đã bảo cô ném chúng đi mà, Martha.”

Martha liếm đôi môi trắng bệch. “Tôi quên mất.”
“Giờ thì, anh Hatter,” viên thanh tra nói, “đừng có sắp sửa nổi cơn lôi

đình lần nữa đấy. Chú ý đây… Anh có biết tại sao tôi cho anh xem đôi giày
này không?”

“Tôi… Không.”
“Không ư? Để tôi nói cho nhé.” Thumm bước về phía trước và tất cả nét

thân thiện giả vờ biến khỏi khuôn mặt. “Có thể anh sẽ muốn biết, Hatter,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.