TẤN BI KỊCH Z - Trang 157

Khi Jeremy cho xe dừng trước cánh cổng nhỏ và bức tường đá trải hoa

hồng của nhà Cha Muir, tôi thấy căn nhà chìm trong bóng tối.

“Có vẻ không ai ở nhà,” Jeremy lẩm bẩm.
“Ôi trời! Dù sao em phải chắc chắn đã.” Tôi mệt mỏi xuống xe, trèo lên

hàng hiên bấm chuông cửa. Trước sự ngạc nhiên của tôi, ánh đèn vụt sáng
trên sảnh nhỏ phía sau cửa. Mái đầu bạc của một quý bà nhỏ nhắn, già nua
thò ra.

“Chào cô,” bà ta nói. “Có phải cô muốn tìm Cha Muir?”
“Không hẳn ạ. Ngài Drury Lane có nhà không ạ?”
“Ôi, không, thưa cô.” Bà ta hạ thấp giọng, mặt u sầu. “Ngài Lane cùng

Cha Muir đang đi thẳng đến nhà tù, thưa cô. Tên tôi là Crossett - thường
đến vào những lúc như thế này để trông nhà. Cha tốt bụng - ông ấy không
thích…”

“Tại nhà tù ạ!” Tôi thốt lên. “Vào giờ này trong đêm sao? Vì chuyện gì

thế ạ?”

Bà ta thở dài. “Có một vụ hành hình tại xà lim tử tù vào đêm nay, thưa

cô. Một tên gangster New York, họ nói vậy. Scalzi là tên hắn, hay là một
cái tên nước ngoài nào đó. Cha Muir phải thực hiện những nghi lễ cuối
cùng. Còn ngài Lane đi theo để làm nhân chứng, ông ấy cũng thực sự muốn
xem cuộc hành hình. Cai ngục Magnus có mời ngài Lane đến.”

”Ô.” Tôi tự hỏi mình nên làm gì. “Tôi vào trong đợi được không ạ?”
“Cô có phải là cô Thumm không?”
“Vâng ạ.”
Gương mặt già nua của bà rạng rỡ. “Thế thì cô vào đi, cô Thumm, cả quý

ngài bạn cô kia nữa. Ôi, những cuộc hành hình này,” bà thì thầm, “chúng
toàn diễn ra vào lúc mười một giờ thôi, và… và tôi…. ghét phải ở một
mình vào những lúc như thế.” Bà ta mỉm cười yếu ớt. “Kỷ luật nghiêm ngặt
của nhà tù mà.”

Không có tâm trạng lắng nghe cà kê dê ngỗng về chuyện hành hình, nên

tôi gọi Jeremy rồi cùng vào trong phòng khách bé nhỏ, ấm cúng của ngài
linh mục. Bà Crossett cố gắng nói chuyện, nhưng sau ba lần nỗ lực không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.