TẤN BI KỊCH Z - Trang 156

người mình. Chính anh cũng đang sợ run lên đến nỗi quên cả hỏi han, như
thế càng khiến tôi biết ơn anh gấp đôi. Nhưng tôi hiểu rằng đêm đó anh đã
theo dõi tôi, đã thấy tôi bước vào trong nhà của bác sỹ Fawcett và cả buổi
tối đợi chờ tôi bước ra ngoài. Anh chỉ vừa kịp nghe thấy sự náo động dưới
nhà, vào lúc anh chạy lên đường xe vào nhà, tôi đã rời khỏi đó, bác sỹ
Fawcett đang rảo bước vào nhà.

“Anh đã làm gì vậy, Jeremy?” Tôi run run hỏi, tựa sát hơn vào bờ vai

rộng của anh.

Bàn tay phải của anh rời vô lăng, đưa lên miệng mút các khớp ngón tay,

nhăn nhó, “Thụi cho hắn một quả,” anh tuyên bố ngắn gọn. “Gặp may thôi.
Lúc ấy, một thằng cha nào đó, như là tay tài xế, anh nghĩ vậy. Hắn chạy lên
và bọn anh có ẩu đả một chút. Chẳng có gì nhiều. Anh đã gặp may - thằng
cha đó đúng là súc vật.”

“Anh cũng nện hắn một đấm mà, Jeremy anh yêu?”
“Quai hàm của hắn cứng thật,” Jeremy ngắt lời, bình tĩnh lại sau cơn

hoan hỉ ban đầu vì tìm thấy tôi. Anh trở lại là chính mình, buồn rầu quan
sát con đường trước mặt, chẳng buồn ngó đến tôi.

“Jeremy …”
“Hả?”
“Anh không cần nghe giải thích à?”
“Ai, anh á? Anh có đánh giá ai bao giờ đâu? Nếu em chấp nhận liều một

phen với những thằng con buôn như Fawcett, thì đó sẽ là đám tang của em
đấy, Pat. Anh đúng là thằng ngốc nếu dính dáng đến chuyện đó. Thôi cảm
ơn!”

“Em nghĩ anh đáng yêu thật đấy.”
Anh im lặng, nên tôi thở dài nhìn chằm chằm con đường trước mặt, chỉ

Jeremy đến ngôi nhà của Cha Muir trên đỉnh đồi. Bất chợt tôi cảm thấy cần
tìm đến lời khuyên của người trưởng thành, tôi mong ngóng được thấy
khuôn mặt hiền từ và sáng suốt của Drury Lane. Tin tức của tôi… Tất nhiên
ông sẽ rất quan tâm. Tôi chắc chắn đây là những gì ông luôn nghĩ đến khi ở
Leeds.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.