TẤN BI KỊCH Z - Trang 168

15

Vượt Ngục!

Ngày hôm sau là thứ Năm, một ngày nắng ngập tràn sức sống hứa hẹn sẽ
rất ấm áp. Bố tôi tự mặc lên mình bộ đồ bằng vải lanh mới, bộ đồ tôi một
mực đòi mua tặng ông tại Leeds. Trông ông cũng rất thông minh cho dù
hay càu nhàu, nói gì đó với ý rằng ông không phải là một bông huệ tây -
chả hiểu nghĩa là gì - và suốt nửa tiếng đồng hồ ông không chịu nhúc nhích
khỏi nhà Clay vì sợ người ta thấy. Những chi tiết lặt vặt của ngày hôm đó -
ngoại trừ một chi tiết, mà là chi tiết quan trọng nhất chúng tôi dự định trải
qua tại Leeds - nó nổi bật lên đẹp như ảnh chụp. Tôi nhớ mình đã mua một
chiếc cà vạt màu cam cho bố tôi. Ai có con mắt nghệ thuật có thể nói ngay
nó ăn dơ hoàn hảo với bộ đồ vải lanh. Chính tay tôi thắt nút cho ông, suốt
thời gian đó ông cứ lẩm bà lẩm bẩm, trải qua quãng thời gian khó chịu
nhất. Người ta có thể hình dung rằng ông vừa phạm một tội ác, rằng bộ đồ
ông đang mặc là đồng phục của nhà tù. Tội nghiệp bố tôi! Một người bảo
thủ vô vọng, khiến tôi cảm thấy cực kỳ vui sướng được làm đẹp cho ông -
một việc tôi làm vì tình yêu thương, nhưng e rằng ông sẽ chẳng hài lòng.

Gần trưa thì chúng tôi quyết định đi bộ. Hay đúng hơn đó là quyết định

của tôi.

“Đi dạo lên đồi đi bố,” tôi gợi ý.
“Trong cái bộ đồ đáng nguyển rủa này sao?”
“Dĩ nhiên ạ!”
“Không. Bố không đi đâu.”
“Thôi mà bố,” tôi nói. “Đừng có cổ hủ thế. Hôm nay là một ngày tuyệt

vời.”

“Với bố thì không đâu,” bố tôi càu nhàu. “Thêm nữa bố… bố chỉ là cảm

thấy không khỏe. Cái chân trái của bố lại nhức rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.