TẬN CÙNG LÀ CÁI CHẾT - Trang 180

như trước chứ?
- Vâng, Kameni, vẫn như cũ.
Anh hạ thấp giọng:
- Ngoài kia, trên sông… anh rất hạnh phúc. Trước đây em có hạnh phúc
không, Renisenb?
- Vâng, em hạnh phúc.
- Trông em hạnh phúc. Nhưng đôi khi hình như em đang nghĩ đến một điều
gì xa xăm. Anh muốn em nghĩ đến anh.
- Em nghĩ đến anh đó chứ.
Anh nắm lấy tay nàng và nàng không rụt lại. Anh hát rất nhẹ trong hơi thở:
- Em gái tôi giống như một cây liễu…
Anh cảm thấy tay nàng run rẩy trong tay anh, nghe thấy hơi thở nàng dồn
dập và cuối cùng anh sung sướng…

III

Renisenb gọi Henet vào phòng mình.
Henet đang lăng xăng chạy vào bỗng đứng sững lại khi thấy Renisenb đứng
bên cạnh chiếc hộp nữ trang, nắp mở, tay cầm lá bùa vỡ. Khuôn mặt
Renisenb đanh lại, giận dữ:
- Bà bỏ chiếc hộp nữ trang này vào trong phòng tôi phải không? Bà muốn
tôi thấy lá bùa này. Bà muốn một ngày kia tôi…
-… tìm thấy mảnh bùa kia? Tôi thấy rõ là cô đã tìm được. Mà điều đó cũng
nên biết, phải không cô Renisenb?
Henet cười hằn học.
- Tôi biết bà muốn làm tổn thương tôi - Renisenb nói, cố kềm giữ cơn giận.
Bà thích làm tổn thương người khác, phải không Henet? Bà không nói
thẳng bao giờ, bà cứ chờ đợi, chờ đợi, cho đến khi thời cơ đến. Bà thù ghét
tất cả chúng tôi, phải không? Bà luôn luôn thù ghét tụi tôi mà.
- Sao cô nói gì lạ vậy cô Renisenb? Tôi chắc cô không nghĩ thật như vậy
đâu!
Nhưng bây giờ Henet không còn giọng khúm núm nữa mà mang một vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.