TẬN CÙNG LÀ CÁI CHẾT - Trang 19

ngược dòng sông với ngọn gió bấc làm căng phồng cánh buồm. Sát bên
cạnh thuyền lớn là chiếc thuyền bếp nhỏ chở đầy người. Bây giờ thì
Renisenb có thể nhận ra cha nàng đang ngồi ôm một bó hoa sen và bên
cạnh ông là một người nữa.

Tiếng hò hét tăng gấp đôi, Imhotep vẫy tay chào đáp lại, những người thủy
thủ kéo dây buồm. Vang dội những tiếng “Hoan hô chủ nhân”, tiếng tạ ơn
thần linh đã đưa ông chủ về an toàn. Một lát sau, Imhotep bước lên bờ,
chào mừng gia đình và đáp lại những lời chào đón của dân làng theo nghi
thức đòi hỏi:
- Tạ ơn thần Sobek, con của thần Neithe đã đưa ngài đi đường an toàn. Tạ
ơn thần Ptah, đã mang ngài lại với chúng tôi. Tạ ơn thần Re soi sáng hai
cõi.

Renisenb cố chen người lên trước, bị cuốn hút bởi cơn cuồng nhiệt chung.

Imhotep đứng thẳng người lên một cách trịnh trọng và đột nhiên Renisenb
nghĩ: “Nhưng cha là một người đàn ông nhỏ bé. Mình cứ nghĩ ông to lớn
hơn nhiều”.

Có phải ông đã còm cõi lại? Hay trí nhớ của nàng sai lầm? Nàng luôn nghĩ
người cha là một người khá oai vệ, độc tài, khá huyên náo, khuyến khích
người khác làm điều này điều nọ, và đôi khi ông làm nàng phải cười ngầm.
Nhưng thế nào đi nữa, ông là một nhân vật quan trọng. Thế nhưng giờ đây
trước mắt nàng là một ông già nhỏ bé, rắn chắc, đầy vẻ trịnh trọng, tuy
nhiên không thể gây một ấn tượng gì cho người khác. Có cái gì sai trong
nàng đây? Sao lại có tư tưởng bất trung như thế đến trong đầu nàng?

Sau khi chấm dứt những câu chào hỏi theo nghi thức, Imhotep bước đến
chào những người trong gia đình. Ông ôm lấy mấy người con trai:
- A, Yahmose ngoan ngoãn của cha, cha chắc chắn trong thời gian vắng mặt
con rất siêng năng chăm chỉ… A, Sobek, thằng con trai đẹp trai của cha,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.