TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 119

Nhốn nháo, ộn ạo. Gã được khênh ra khỏi sới vật. Không biết gã xỉu

trong bao lâu. Mở mắt, thấy Thuyên đang dấp khăn ướt lên mặt gã. Đau ê
ẩm, xương như rời ra từng khúc nhưng gã vẫn thấy ngượng tê tái. Quái, cái
con bé này ngồi đây làm gì. Thuyên hỏi:

- Đau không?

Suýt nữa gã buột ra câu đệm rất tục. May kìm lại được. Rõ vớ vẩn,

người chứ có phải củi đâu mà không đau. Gã không trả lời. Thuyên lại hỏi:

- Đau không?

Lần này gã hỏi lại:

- Sao không ra xem hội?

- Ứ thèm.

Hiểu rồi. Gã hiểu rồi. Tim gã đập phòm phọp. Trống hội so với nhịp

tim gã bây giờ cũng thua đứt. Gã lồm cồm bò dậy. Định nói câu gì đó
nhưng họng tắc nghẹn. Máu rần rật chuyển. Người gã đuỗn ra, cứng đơ như
phỗng đá. Ngu ơi là ngu, ngu đến thế là cùng. Chả tìm được lời gì để nói,
gã quay ra rủa thầm mình. Thảo nào thằng Lít gù chơi đòn độc. Ra, nó cay
cú vì không cưa đổ được Thuyên nên trút hận tình vào gã. Cứ trút thoải
mái, đau thế, đau nữa cũng bõ. Đòn thù này gã thừa sức chịu.

Không tuần nào gã không phới từ trường về một, hai lần. Gã và

Thuyên rất tâm đầu ý hợp. Ngay hôm sau, gã chủ động tìm Thuyên. Hai
đứa dắt nhau ra khúc thành Cổ Loa cũ ngồi mãi. Sương thấm đầm vai, vẫn
chẳng ai mào được một câu gọi là. Cần quái gì, cùng làng, cùng xóm, đẩu
đâu cho cam, hiểu nhau từ chân tơ, kẽ tóc, gật là được. Lúc đã thắm thiết,
hai người cứ tình tự, lại ra đoạn thành cũ ấy. Gã đùa, bảo:

- Người mới, tình xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.