TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 120

Thuyên bíu chặt vào gã:

- Ứ thế.

- Sao?

- Sao dưới giếng. Sợ lắm.

- Sợ cái gì?

- Sợ làm Mỵ Châu, Trọng Thủy.

Gã cười ha há:

- Đằng ấy không làm Mỵ Châu thì thôi. Còn đây quyết làm Trọng

Thủy. Giếng Ngọc mát lắm. Để đây bổ xuống cho xem.

- Thủi thui cái mồm. Nỡm ạ.

Thấy người yêu rơm rớm nước mắt, gã mới thôi. Gớm, yêu nhau được

như người xưa đã phúc tổ.

Lại nói chuyện Lít gù. Sau đận ấy, Lít tránh mặt cả hai người, lầm lì ít

nói hẳn. Gã không muốn thế. Không phải vì sợ mà muốn chuyện ai, người
nấy dứt. Nhắn nhe mãi, lại sang cả nhà, thằng kia vẫn tránh. Nó ngượng thì
phải rồi. Ngượng chứ. Dân vật, coi ai dùng đòn gầm thuộc loại hèn hạ.
Ngày xưa, tội ấy còn bị làng phạt vạ ốm xác. Nhưng nhẽ ấy ít thôi, nhẽ kia
mới là chính. Thất tình ấy mà. Ra vào nhìn thấy nhau mỗi ngày, không yêu
được nhau, kể cũng tội nghiệp cho nó. Anh chàng võ biền thế, cũng tương
tư ra phết. Người rạc đi như con cuốc lẻ đàn. Nhưng biết làm sao được. Gã
có ăn không, ăn hỏng gì của nó. Cũng chả phải hớt tay trên, tay dưới. Cái
số đã định thế chứ ai muốn.

Một hôm, gã và Thuyên đang đắm đuối cùng nhau trên đoạn thành cổ

quen thuộc thì Lít gù đột ngột xuất hiện. Quá bất ngờ, gã ngây ra không kịp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.