TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 131

- Ta ra chỗ cây săng lẻ chơi đi anh.

Sau hôm ấy, cây săng lẻ là cái đích đến của các cuộc dạo chơi. Nó là

cây tình yêu của tôi và cô gái. Thường, cô vẫn hay tha thẩn một mình. Dù
rất thương cô, tôi vẫn không thể nào quen được những cuộc đi ấy. Tính tôi
thế. Từ nhỏ tôi đã thích nhốt mình trong căn gác riêng. Có khi cũng chẳng
để làm gì. Tôi chúa sợ ồn ào. Càng ghét lang thang. Hãn hữu lắm mới nhập
vào cuộc chơi của chúng bạn. Những năm cấp ba, thì giờ rảnh rỗi tôi
thường đóng chặt cửa ngồi đọc sách. Em gái tôi hay giễu:

- Anh hệt như công chúa cấm cung. Có điều, anh là công chúa chắc

chẳng ai dại gì làm phò mã.

Có lần nó dẫn bạn bè của nó đập cửa thình thình, tràn vào. Chúng nó

tàn phá tơi bời căn phòng tội nghiệp của tôi. Đứa nhăn mũi:

- Hôi quá!

Đứa cầm chổi:

- Làm cách mạng đi.

Sau những cuộc cách mạng ấy, quả tình căn phòng có thoáng đãng hơn

thật. Nhưng chỉ sau vài ngày, lại đâu vào đấy. Tôi tiếp tục bám trụ như một
ẩn sĩ đắc đạo. Lúc đã vào bộ đội, cuộc sống tập thể ào ạt cuốn đi mọi nếp
sinh hoạt riêng lẻ, song tôi vẫn giữ được phần nào thói quen cũ. Ít khi tôi đi
đâu, nếu không phải nhiệm vụ và không thật cần thiết. Bây giờ có cô gái,
không như trước được nữa nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng tôi mới đi dạo
cùng cô. Cô bảo:

- Anh buồn cười thật đấy. May không phải ở làng em. Người như anh,

lì xì thế chỉ có ôm đầu gối suốt đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.