TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 133

- Ở vườn nhà, bố em trồng một cây bạch đàn. Thân cũng thẳng tắp và

trắng ngà thế này. Tất nhiên, nó nhỏ gấp nhiều lần. Hồi chưa đi, em cũng
hay đặt tay lên thân cây. Hệt như bây giờ. Giá biết trước sẽ được gặp anh,
hẳn lúc ấy em đã ước. Đừng cười nhé, con gái nhà quê có gì, nói thế. Sau
này, nếu anh không chê em, chúng mình sẽ cùng nhau đứng dưới gốc bạch
đàn và...

- Đừng lo, anh sẽ đánh cây săng lẻ này về trồng ở vườn nhà em.

- Bịa!

- Không bịa đâu. Vì em, ấy chết, quên, có em, anh sẽ làm được tất cả.

- Ứ tin. Trai thành phố xạo lắm!

- Em đã biết thành phố vuông tròn thế nào mà quả quyết như đóng

đinh vậy.

- Ừ nhỉ! Nhưng em đã ra thị xã rồi. Thị xã chắc chỉ thua thành phố

chút ít. Chả cứ con trai, con gái cũng thế. Họ sống thế nào ấy. Đừng ngắt
lời, để em kể cho mà nghe. Kề sát nhà em có một cặp. Tay chồng từng công
tác ở nước ngoài. Không hiểu đầu, cuối thế nào, cưới một bà vợ thị xã.
Chuyện vợ chồng chẳng có gì đáng phàn nàn. Hiềm một nỗi, chị vợ không
thể xuôi chèo, mát mái được với gia đình chồng. Chị ta, người cũng trơn
tru, ăn nói nhỏ nhẹ, nom mũm mĩm, ai nhìn cũng ưng. Vậy mà, chỉ đâu
được dăm tháng, rồi thì vợ chồng phải dắt díu đi. Cũng chả có cái gì lớn.
Chị ta chỉ hay kêu ca, thêm cái tật hay nói “nhà quê”. Bà mẹ chồng, nhịn
như nhịn cơm sống, cuối cùng vẫn phải lên tiếng: "Ừ, chúng tôi nhà quê
đấy. Có con nhà quê này mới có cái mặt chồng chị. Tôi bảo cho nhà chị
biết..." Đấy, mới thị xã đã thế, thành phố còn đến đâu, ai mà biết được. Cứ
cảnh giác là hơn.

Cô cười giòn tan. Cô có vẻ quá thích thú về kết luận của mình. Tôi

đùa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.