TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 135

dẫu thưa thớt vẫn mượt bay, óng lên trong ánh đèn đêm. Em biết không,
ngày tôi đi đang mùa đông. Đêm cuối cùng, hai anh em tôi dẫn nhau lên
căn gác thượng này. Rét lùa như kim châm tí tách vào da thịt. Đã thế, tôi
còn ôm lên cả một bọc tướng kem que, Hà Nội mùa rét vẫn có kem. Lạnh
đến mức từng que kem khô róc không chảy được. Tôi ăn chậm rãi. Lạnh tê
cứng hàm răng. Em gái tôi bảo:

- Anh hâm à! Rét mướt thế này.

Có gì đâu, tôi muốn mang theo một ấn tượng đặc biệt về cái lạnh quê

hương. Lúc ấy tôi nói với em gái:

- Để không bao giờ anh quên được Hà Nội.

Làm sao tôi có thể quên được. Chuông tàu điện leng keng. Cũng chỉ

Hà Nội mới có tàu điện. Sáng nào tầm bốn rưỡi, bố tôi cũng thức dậy pha
trà. Đã thành quen, chuyến xe điện đầu tiên leng keng đi qua, thành cữ báo
thức. Tôi nằm im nghe rõ tiếng rít của bánh xe xiết vào đường ray. Âm
thanh ấy, bây giờ vẫn vẹn nguyên trong tôi.

Tôi cùng em đi lang thang khắp thành phố. Cái gì em cũng lạ lẫm:

- Nhiều cây to như ở trong rừng ấy nhỉ?

Tôi thèm thuồng nhìn những trái bàng mỡ rụng đầy gốc. Trẻ con đâu

hết nhỉ? Ngày xưa, chúng tôi cấm để thoát một chú nào. Bàng mỡ ruột
vàng. Bàng đào hồng rực. Ăn hết cùi đập hột, lấy nhân. Chả bõ bèn gì
nhưng tranh nhau phải biết. Hay là bây giờ hòa bình rồi, bọn trẻ con không
thèm thứ quả phập phèo này nữa. Buồn cười, chúng tôi lấy lá bàng làm mũ
vua, mũ quan rất ngộ. Lại phân tước vị từng đứa, theo kiểu truyện Tam
Quốc. Đứa làm vua, mặt mày hớn hở. Gắp thăm phải vai gian thần phản
nước, buồn đến hết buổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.