TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 137

hưởng hạnh phúc này. Còn chúng mình thì sao? Chúng mình cũng hạnh
phúc đấy chứ. Anh đang chẳng cạnh em đây là gì. Dù vẫn biết rằng, đó
không phải là thứ hạnh phúc trần gian. Có sao đâu, hạnh phúc nào chẳng là
hạnh phúc. Chúng mình được bên nhau là đủ.

Cứ thế hai chúng tôi miên mải khắp thành phố kỉ niệm. Đường phố

còn đầy vết tích chiến tranh. Em lặng cúi đầu trước bia căm thù phố Khâm
Thiên. Em đòi bằng được, đi trên cầu Long Biên. Em dừng rất lâu trước
cửa Bắc thành. Cổng đá uy nghiêm. Rêu phong bờm phủ. Chuyện Hoàng
Diệu tuẫn tiết, em đã được học. Thành Hà Nội hay thành Hoàng Diệu là
một. Em chỉ vào những vết hoắm trên mặt cổng thành:

- Những vết gì đây?

- Đây là vết đạn đại bác của quân Pháp bắn vào.

- Bắn từ thời cụ Hoàng Diệu hay trong kháng chiến?

Lần này tôi không cười trừ. Không phải tôi không biết, thời nào cũng

thế thôi em ạ. Những phát đạn ngoại xâm bắn thời nào cũng thế, đều là nỗi
đau dân tộc.

- Anh trả lời đi. Bắn từ thời nào?

Tôi không trả lời. Chúng tôi lặng lẽ đi dưới tán cây rậm ròa đường

Phan Đình Phùng. Hãn hữu, nắng mới đọt xuống được dưới gốc. Chợt em
dừng lại, mắt ngước lên vòm lá. Hình như em vẫn chưa thôi ám ảnh về
những vệt hoắm trên cổng thành đá. Tiếng em buột ra:

- Sao dân mình nhiều đời đánh nhau thế nhỉ?

Em không hỏi tôi. Em tự nói với mình. Tiếng của em bồng bềnh, loang

dần dần. Những giọt âm thanh đậu lại trên chiếc lá con mỏng tang. Mắt em
lọt vào một ô trống. Em vẫy tôi rối rít. Khoảng trống đỏ hồng. Nắng rờ rỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.