TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 139

con, ngang bằng tôi. Ông bảo:

- Mọi hận thù phải xóa bỏ hết. Cần phải xóa bỏ. Có thế, vết thương

mới mau lành. Nay mai, đến cả cõi dương cũng vậy. Rồi các con xem...

Nay mai thì tôi không biết. Nhưng bây giờ, tôi có thể chấp nhận được.

Từ lâu, tôi đã coi nó bình đẳng với tôi. Thâm tâm, tôi chỉ căm ghét bộ lính
dù nó vận trên người. Còn bản thân nó, loại đi những ý nghĩ về sự đối
nghịch hàng ngũ, nó cũng là một con người bình thường. Thậm chí, có lúc
mải mê đàm đạo, tôi quên béng mất mình và nó từng cầm súng bắn vào
nhau. Chỉ duy nhất cô gái không chấp nhận thằng lính. Nỗi đau riêng của
cô quá lớn. Trái tim đau kia không còn chỗ cho sự bao dung. Cô bảo:

- Dương sao, âm vậy. Nếu cần thiết phải có một cuộc chiến đấu, em sẽ

không từ chối.

Thằng lính biết rất rõ điều này. Nó ý thức được lòng căm thù của cô

gái. Nó hạn chế tối đa chạm mặt với cô. Thường, nó lùi tít vào ngách hang
của nó.

Lại nói chuyện thằng ngụy. Hóa ra nó là người bồn chồn nhất. Từ đây,

đường chim bay về đến nhà nó chỉ chưa đầy trăm kilômét. Má nó đã phải
vất vả nhiều song không cứu được nó. Chạy quân dịch tốn kém lắm. Khổ,
nhà có khá giả gì cho cam. Bì sao được với con nhà thần thế. Đã tiền lại có
quyền. Ra, thời nào cũng vậy, chỉ anh nghèo là khốn nạn. Thằng ngụy kể,
nhà nó đông người. Ba má đều dân lao động. Anh, chị em mỗi người mỗi
nghề, mình nó được học hành tử tế. Cả nhà trông vào nó sẽ thành này,
thành nọ. Niềm mong ước ấy đã tan thành mây khói. Má nó chắc buồn lắm.
Ngày nó bị bắt lính, má nó khóc, bảo:

- Con ráng giữ mình. Có bề nào, chắc má chết luôn.

Bây giờ, bặt tin con, người đàn bà ấy chắc đêm ngày mong mỏi.

Người mẹ Việt nào không thế. Tôi cố hình dung ra khuôn mặt mẹ thằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.