TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 140

lính. Chắc cũng là khuôn mặt dầu dãi. Và những giọt nước mắt lăn trên gò
má nhăn nheo. Tôi tin vào những giọt nước mắt của bà.

Tự nhiên tôi nghĩ đến mẹ của tôi. Bà cũng đang mong tin con. Mong

lắm. Dẫu rằng, những giọt nước mắt của bà mẹ thằng ngụy cũng được chắt
từ tình thương yêu mẫu tử, những giọt nước mắt ấy, ai dám bảo không chân
thành, tôi vẫn quả quyết rằng, nước mắt của mẹ tôi khác. Không cần giải
thích nhiều về sự khác biệt. Chỉ điều này thôi. Mà cũng chẳng cần phải
dông dài.

Hồi tôi làm đơn tình nguyện, chưa kịp báo thì mẹ đã biết. Mẹ bảo tôi:

- Chuyện hệ trọng sao không nói với mẹ trước?

Tôi lúng túng chưa kịp trả lời, mẹ đã lại nói:

- Trai thời loạn, con nghĩ thế, mẹ mừng cho con. Có điều đi đánh giặc,

gian khổ, con gắng chịu đựng. Làm điều gì không phải là có tội con ạ.

Mẹ tôi chắc sẽ không chịu đựng nổi nếu tôi chui nhủi, trốn tránh nghĩa

vụ của mình. B.52 đánh Hà Nội, bố tôi viết thư vào, kể: “Phương ơi, trong
tiếng bom B.52 con có biết mẹ con nghĩ gì không? Tuyệt nhiên bà không
hề nghĩ đến nguy hiểm trên đầu. Lúc ấy bà nghĩ đến con: “Thằng Phương
nhà mình yếu lắm. Gió mùa đông bắc thế này không biết nó có chịu quàng
khăn không? Chắc là nó rét lắm, thằng Phương...”.

Đấy, thực lòng tôi không muốn so sánh. Thằng ngụy có vẻ ngẫm nghĩ

rất lung. Sau cùng nó bảo:

- Tôi hiểu.

Ông già chín năm, mặt vời vợi ưu tư. Ông cũng có một bà mẹ mong

đợi. Ông quay sang thằng ngụy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.