TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 141

- Nếu cầu nguyện, con hãy cầu nguyện cho nước mắt của tất cả các bà

mẹ. Con hãy bảo với Chúa Trời rằng, đủ rồi, nước mắt thế đủ rồi, nếu có
phép màu, Chúa hãy làm cho nước mắt của các bà mẹ ngừng chảy.

Hôm ấy là một ngày khác thường. Buổi sáng trời quang, mây tạnh.

Quãng trưa, trời vẫn xanh nhưng toàn bộ các cánh rừng, mây đùn cuồn
cuộn, kết thành những đám lớn đủ mầu. Cô gái kêu lên:

- Mây đẹp quá.

Những đụn mây là là quấn quýt bên nhau. Có đụn trắng xốp như bông.

Có đụn xanh, tròn như một chiếc lá sen. Có đụn vàng óng như một nấm
rơm mới. Có đụn nâu sậm lù lù. Lại có đụn đỏ rực. Có cả bè mây đen lừ lừ
dạt phía cuối rừng. Nhiều nhất là những đám mây kết mầu. Trời vẫn xanh.
Gió u u thổi. Cô gái không ngớt miệng trầm trồ. Thằng ngụy lồi mắt ngơ
ngác không hiểu. Tôi cũng thế, người cứ nhấp nha nhấp nhổm. Chỉ có ông
già chín năm là yên vị. Ông xếp bằng ngồi ở phiến đá cửa hang. Ông nhìn
trời, nhìn mây, nhìn đất, lại quay nhìn vào hang. Miệng ông cứ tủm ta, tủm
tỉm. Ông vuốt râu cười ngắc ngư. Râu, đấy là ông vuốt tưởng tượng. Mái
tóc của ông trắng không còn một sợi đen nào từ sau cái đêm dạo nọ, xập
xòa bay trước gió. Mắt của ông rực sáng. Lạ thật, ông cứ tủm tỉm cười mãi.

Mây tiếp tục kéo lên ùn ụn. Trời vẫn bát ngát xanh. Âm thanh không

biết từ đâu vẳng đến, rộn rã. Chịu, không phân biệt được tiếng gì. Chim
nhiều lắm, vỗ cánh lẫn vào mây. Cả dơi trong hang cũng túa ra, chấp chới
đảo những vòng bay kì dị. Bất chợt, ông già chín năm đứng dậy. Thấy tay
ông dang ra. Tiếng ông cất lên trầm vang:

- Hòa bình rồi! Các con ơi, hòa bình rồi!

Cô gái reo lên. Tiếng reo háo hức như đứa trẻ đang mong chợt thấy mẹ

đi chợ về:

- A, hòa bình! Hòa bình!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.