TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 132

Đấy là cô muốn nói tôi sẽ ế vợ. Ế cũng được. Cả A trinh sát, chả đứa

nào tính khí như tôi. Bọn nó lúc nào cũng ộn ạo như phát cuồng. Ngọc
khợp, một bữa ăn nhấp nhổm đứng lên, ngồi xuống không dưới chục lần.
Cường choắt tợn hơn. Đóng quân ở đâu, chỉ vài ngày sau, nó đã thành thổ
địa. Sục không bỏ sót một xó xỉnh nào. Mỗi thằng một tính, chẳng thằng
nào giống nhau. Nhưng chúng nó chung ở một điểm: cuồng nhiệt với cuộc
sống. Nói thế, không có nghĩa là tôi thiếu cuồng nhiệt. Sự hăm hở của tôi ở
trạng thái tĩnh. Thắng vịt từng có lần phán về tôi:

- Thằng Phương ấy mà. Cốt cách của nó là cốt cách thành hoàng. Nó

sẽ làm thành hoàng!

Không đứa nào dám gọi tôi bằng cái tên kèm ấy. Nghĩa văn tự của biệt

danh “thành hoàng” làm chúng nó hốt. Bởi vậy, tên tôi trần trụi đúng như
cha mẹ sinh ra, đặt cho. Ngẫm, thấy Thắng vịt có lí. Bây giờ, tôi chả là
thành hoàng của hang Dơi là gì. Có lần, hồi kí hiệp định, Bình ních rủ tôi đi
chợ cửa khẩu. Chợ búa là món xưa nay tôi chúa ngại. Thấy tôi từ chối,
Bình ních cáu. Nó nhìn tôi từ chân lên đầu và ngược lại. Giọng rất đểu:

- Ngữ mày, may mà có chiến tranh, nên còn tiêu thụ được. Bằng

không, chả được cái tích sự gì.

Tôi không nói lại, vì biết nói cũng bằng thừa. Chẳng có ai sinh ra dành

cho chiến tranh đâu Bình ạ. Nhưng thôi, nói chuyện ấy làm gì. Bất luận thế
nào, mỗi người cũng phải làm tròn bổn phận của mình. Trước ngày về ngụ
hang Dơi, bổn phận của tôi chẳng có gì đáng để người khác phàn nàn.

Những lần dạo chơi cùng cô gái, chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói

với nhau. Cũng vì hiện tại chẳng có gì, nên quá khứ bội phần sinh động. Sự
im ắng của rừng có chi phối phần nào, song không vì thế tâm tình của
chúng tôi bị cắt đoạn. Cô gái đặt tay lên thân cây săng lẻ, mắt nhắm nghiền:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.