TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 146

vào đâu, tươm lắm.

- Đi, bọn mình đi đi, kẻo ở nhà mong.

Bóng những người lính khuất dần. Tôi nghẹn ngào nhìn theo. Họ đang

đi về nhà của họ. Chao ôi, niềm vui ấy mới lớn lao làm sao. Họ không hề
nhìn thấy tôi, dù tôi đứng sát cạnh. Phận vong hồn là thế. Nhìn thông bốn
cõi nhưng chẳng cõi nào biết đến mình. Ví thử, họ biết tôi, đồng đội của họ
đang đứng đấy, thèm khát có được niềm vui kia, hẳn những người lính sẽ
không làm ồn ĩ. Nếu không chia sẻ được, họ biết phải làm gì. Mà thôi, xin
chúc mừng các anh. Xin chúc mừng cuộc diễu binh âm thầm của những
linh hồn liệt sĩ.

Tôi miên man đến bên cây săng lẻ tự bao giờ. Cô gái cũng thế. Cô đặt

tay lên thân cây trắng ngà. Có vẻ như cô đã đợi tôi từ lâu lắm. Niềm vui
hòa bình đã lắng xuống. Chắc cô đã chứng kiến cảnh những người lính rời
bỏ khu rừng. Và cô đã hiểu ra tình cảnh mình.

Hai chúng tôi đứng bên nhau. Cây săng lẻ hôm ấy như to hơn, cao

hơn. Trời vẫn xanh. Xanh như không thể xanh hơn được nữa. Nắng sóng
sánh vàng. Mây đã cuộn cả về phía cuối trời. Phía ấy, mẹ tôi, em tôi, những
người thân của tôi đang mong đợi tôi trở về. Con chưa thể về ngay được mẹ
ạ. Hãy tha lỗi cho con. Em gái của anh. Em hãy giữ cho riêng mình tiếng
hót của con chim liếu điếu. Đó là tiếng hát của cõi hồn anh. Rồi đây, những
thằng lính của A trinh sát sẽ lần lượt trở về. Cả những thằng sống và thằng
chết. Chúng mày hãy đến đấy. Ngôi nhà nhỏ ven hồ Hoàn Kiếm. Chúng
mày hãy bảo với mẹ tao, gia đình tao, rằng: “Tất cả hãy yên lòng. Thằng
Phương chưa về ngay đâu. Nó còn bận. Hãy yên lòng. Nó đã làm xong
phận sự của nó. Thằng Phương sẽ về. Nhất định nó sẽ về!”.

- Kìa, sao anh lại khóc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.