TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 15

Máu Vịnh sôi lên: “Chúa này”. Chính lúc ấy Vịnh thấy ống quần hắn

ướt đầm. Vịnh ném khẩu súng xuống đất:

- Đứng lên!

Nó vẫn nằm bệt, miệng ú ớ gì đấy.

- Đứng lên!

Vịnh quát lớn. Lần này nó lật bật đứng dậy được. Vẫn run. Vịnh vớ

một hòn đất ném vào người nó: “Lại đây, nhanh lên”. Thằng tù binh dặt dẹo
bước đến. Tay của nó bị Vịnh cột quặt về phía sau lưng nên người chúi về
một phía, nom rất tức cười. Không phải lúc cười, Vịnh phóng tia mắt sắc
lạnh vào thằng giặc. Nó biết phận cúi gằm gặm. Giọng Vịnh nhẹ không
ngờ:

- Nào tiếp tục. Từ giờ tới chiều, phải đi cật lực mới may kịp. Mày định

giở trò gì thì cầu chúa ngay từ bây giờ đi. Tao sẽ thay mặt chúa ban phước
cho mày ngay.

Vừa nói, Vịnh vừa vỗ vỗ vào cái báng đen bóng của khẩu súng AK.

Tên tù binh lí nhí vâng, dạ. Nó biết tình thế của mình. Nó len lén nhìn
Vịnh. Chỉ cần một bột phát nhỏ là mạng sống của nó có thể đi tong. Thằng
ngụy không còn ý định chạy trốn. Mà trốn làm sao được. Sức nó đã kiệt.
Đã mấy ngày nay, cùng hành trình với hai người lính phía bên kia, nó đã
nếm trải đầy đủ mọi cực nhọc. Những trận pháo tơi bời, đói, khát. Đằng
nào cũng thế, nó không dám oán thán số phận, buộc nó rơi vào tay hai
người lính này. Biết đâu đó lại chẳng là cơ may. Thì đấy, tiểu đoàn dù của
hắn chẳng bị đánh tan tác ở Bù Đam, Bù Lăng đấy sao. Còn một nhúm tàn
quân, sống chết men theo sông Bé chạy về Phước Long. Đã yên đâu, dọc
đường còn bị đánh lên, đánh xuống. Ở lại, có thể mạng nó đã tiêu rồi. Còn
ở đây, nó biết với một người bị thương phải nằm cáng, nó còn hữu ích cho
họ. Nó thừa khôn ngoan để hiểu rằng, chừng nào chưa đến căn cứ, mạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.