TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 174

Lanh. Việc thì Lanh không ngại, bởi bản thân gã đã làm được khối thứ.
Thậm chí, gã còn mò xuống suối, bắt được vô kể cá các loại. Người thế
này, không bệnh chắc tài lắm. Lanh đã báo cáo về đơn vị trường hợp của
gã. Trong lúc chờ đợi giải quyết, không thể thoái thác được nghĩa vụ chăm
sóc gã. Dù sao, cũng đồng đội của mình cả. Sự ngại ngùng khiến Lanh phải
hạn chế tiếp xúc, chính vì chuyện kia. Bây giờ gã hoàn toàn tin Lanh là
Thuyên. Cái tát hôm nọ, hóa chả có một tẹo tác dụng. Ngược lại, gã còn tỏ
vẻ thích thú. Ghê nhất là những đoạn gã lảm nhảm về lông ngỗng gì đấy.
Những lúc ấy, mặt gã rất nghiêm trang. Khổ, đâu lại có thứ thích lạ lùng.
Lông ngỗng thì làm quái gì được, đem đổ còn khó. Quê Lanh nghèo nhưng
mọi thứ lông súc vật đều bị chê.

Còn chuyện này, tuy tủi hổ vì bị nhầm tưởng nhưng những cái hôn của

gã, đã vô tình khơi dậy một miền sống nằm lặng trong thân thể Lanh từ bao
giờ. Đêm hôm ấy, Lanh không tài nào ngủ được. Cứ thao thức, xoay trở
mãi. Đôi môi khô của Lanh, sau những cái hôn đã mềm ấm trở lại. Và
những đợt sóng run rẩy dâng theo từng nhịp tim. Dâng lên, dâng mãi, ứ
nghẹn, đòi hỏi. Trước gã bây giờ, Lanh hoàn toàn mất tự nhiên. Có lúc,
Lanh có ý nghĩ điên rồ muốn ôm chầm lấy gã. Lanh tự xỉ vả mình. Giới hạn
của danh dự đã giúp cô chế ngự được thứ tình cảm yếu đuối kia. Mọi
chuyện sẽ hoàn toàn bình thường, đúng như thế, hoàn toàn bình thường và
cuộc sống của Lanh sẽ không có thay đổi nào đáng kể với những gì cô vốn
có, nếu không có buổi tối ác nghiệt xảy ra liền sau đó.

Dễ phải đến hai hôm liền, Lanh không chạm mặt gã. Cô bận. Sắp có

một đợt làm chính sách liệt sĩ, Lanh cùng với hai đứa kia kiểm tra lại toàn
bộ các gói tư trang. Công việc hòm hòm, tối hôm thứ hai đang ăn cơm chợt
cái Thu bảo:

- Gã lại ốm rồi.

- Hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.