TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 175

Mắt cái Thu trợn tròn khi thấy vẻ hốt hoảng lộ rõ trên mặt Lanh.

- Ơ, cái bà này, gì mà như mất của vậy. Gã ốm là chuyện bình thường,

gì đâu mà... mà...

- ...

- Ái chà chà, bà tẩm ngẩm, tầm ngầm này ghê thật. Thôi nhé, hết chối

nhé.

Cái Sương phải quát lên:

- Thu! Mày có thôi ngay đi không?

Người Lanh ớn lạnh. Suýt nữa cô khóc òa lên. Khóc vì lẽ gì cũng

không biết nữa. Lanh buông bát. Cái Sương bấm vào người Thu. Hai đứa
và quấy quá cho xong bữa, rồi lẳng lặng chuồn. Sương với lại:

- Hắn chẳng thiết gì ăn uống. Em nấu cháo rồi. Chị cố ép xem sao.

Khoang lán của gã tối ngòm. Lanh se sẽ bước vào. Thấy gã nằm bệt

trên sạp. Có người, nhưng gã chẳng buồn nhúc nhích. Lanh quay lui. Lát
sau, cô lụi cụi mang lên chiếc đèn ắc quy. Đèn của người yêu cái Thu tặng.
Căn lán sáng bừng lên. Lanh phải lấy vải bịt lại, ánh sáng vừa đủ hắt một
quầng nhỏ. Gã vừa kịp nhận ra Lanh. Chao ôi, ánh mắt ấy, chỉ một khoảnh
khắc rất ngắn, nhỏ gấp nhiều lần một phần giây, chỉ thế thôi, đủ cho Lanh
suốt cuộc đời bàng hoàng, run rẩy. Gã nhổm phắt dậy:

- Em!

Giá gã gọi tên người con gái kia, không biết sự thể sẽ xảy ra thế nào.

Lanh cũng không thể biết. Hoặc Lanh sẽ trở về căn lán của mình. Hoặc...
Hoặc nữa... Tiếng “em” ngọt ngào đánh thức miền sống ẩn lặng kia, đồng
thời làm mê mụ đi miền hiện tại Lanh đang sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.