TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 173

ngày, ban mặt lại giữa chốn ba quân, nó cũng kiêng khem gì đâu. Đứng đeo
dính vào nhau, chả hay hớm lắm mà còn lên mặt. Sĩ diện!

Lời qua, tiếng lại ồn ã. Hai đứa như chó với mèo. Người ngoài nghe

lần đầu thót tim, tưởng sẽ “hàng tôm, hàng cá” đến nơi. Nhưng không, chỉ
một tẹo là cười rinh rích ngay. Quả nhiên, cái Thu xuống giọng trước:

- Là tao nói thế. Sức mấy, ông mãnh này dám. Còn cầu thêm cho nó

dám. Biết đâu, bà Lanh lại thành tấm, thành món.

Lanh giãy nảy:

- Chúng mày cứ vơ tao vào là làm sao. Mà thằng xế nhà mày lâu về

thế. Tống khứ hắn đi cho yên chuyện.

- Gớm mong gì chuyện tống khứ. Có hơi hướng của hắn, cái trại này

mới được thế. Thôi bà chị ạ, đừng cành cao nữa, được đấy. Ông trời xe
duyên, mới cho hắn lạc vào đây chứ. Thôi nhé, hết phim.

Không thể ngờ câu nói tầm phào của cái Thu lại thành sự thật. Sự thật

khắc nghiệt, như thể được gắn từ tiền kiếp.

Sau những cái hôn đầu tiên, Lanh thực sự e ngại gã. Thường thì Lanh

tránh. Cái Thu, cái Sương đã biết chuyện nhưng chẳng hiểu có âm mưu gì
không, chúng nó rặt lảng tránh gã. Như thể, việc trông nom gã, không phải
việc của chúng. Bảo, cả hai đứa đều nhơn nhơn:

- Có được ăn ốc đâu mà phải đổ vỏ.

Lanh ngượng chín mặt, không dám cà rà thêm một câu nào với chúng.

Phần gã, sức khỏe đã lại, trừ đoạn nhầm tưởng kia, còn thì trí óc gần như
người bình thường. Tuy vậy, vẫn phải canh chừng gã. Đáng sợ nhất là
những cơn mộng du kéo dài. Những lúc ấy, ai mà biết được gã sẽ làm gì.
Hai đứa tránh việc, thành thử tất tật mọi thứ về gã, đều phải qua nơi tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.