TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 185

Tâm là tấm lòng. Nếu sống, hẳn đời nhờ ông được khối việc. Cô gái,

điềm tĩnh hơn xưa, dù vậy vẫn giữ thói quen đi dạo. Còn tôi, lẽ dĩ nhiên,
hãn hữu lắm mới đi ra ngoài. Tính tôi thế. Tôi, thỉnh thoảng lại ra cửa hang.
Vạn vật trước mắt mình. Vạn vật trong mắt mình. Cuộc đời đổi thay nhiều
lắm. Ngắm rồi nghĩ. Nghĩ rồi ngẫm. Cô gái bảo:

- Bây giờ thì em biết rồi. Anh có sống cũng chẳng được tích sự gì.

Đến làm thầy cúng là hết.

Đấy là cô bực tôi, ít chịu đi cùng cô. Tôi phì cười:

- Thầy cúng, sao lại thế?

- Ở làng em, có một lão thầy cúng. Bị chính quyền dẹp không cho

hành nghề, lão ngồi suốt ở cửa nhà, mắt giương mục kỉnh, như hai cái đít
chai đen ngòm. Đeo thế nhưng mắt lão sáng. Lão cứ ngồi ngắm rồi ngẫm
nghĩ. Ấy vậy mà cấm có chuyện gì trong làng thoát khỏi mắt lão. Lạ thế,
những lúc cần, lão phán rành mạch đâu ra đấy. Thành thử, vẫn khối người
phải lén lút nhờ vả lão.

- Ơ, cái lão thầy cúng làng em thì quan hệ gì đến anh?

- Ngốc thế, quan hệ ở cái tư thế ngồi. Anh nhìn thấy gì nào?

Tôi bật cười. Trẻ con đến thế thì thôi.

- Nhìn thấy nhiều thứ chứ. Chẳng hạn, cây săng lẻ không còn. Chẳng

hạn...

- Thôi thôi...

Cô xịu mặt, xua xua tay. Quả thật, có quá nhiều thay đổi. Ngay như

cánh rừng này. Ngày xưa bom đạn tàn phá. Ngày nay con người tàn phá.
Hòa bình, rừng tươi tốt lại được mươi năm thì bắt đầu thấy xuất hiện những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.