TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 82

người nhà. Tên tuổi, quê quán tường cả rồi, hắn mới giở chuyện cũ thưa lại.
Cáo đến thế thì thôi.

Lúc Thu nhận lời ngỏ, hắn mới thú thật. Hắn xoa xuýt, vần vò, lại rúc

rúc cái cằm đầy râu vào đấy, rên rỉ:

- Anh đến chết vì hai quả thủ pháo này thôi. Ối giời ôi! - Mặt hắn đẫn

đờ như người ngây. - Chết thật đấy. Có chết cũng không quên được.

- Dễ không có nó thì không thèm người ta chắc?

Đang cơn say, hắn đáp phứa.

- Chứ không. Hôm ấy mệt bữ bã, không có hai ông thiên lôi này, sức

mấy người ta để ý.

Người đâu thật chán mớ đời. Tức ít thôi nhưng Thu vằng mạnh, hất

đầu hắn ra. Cố tình thế để dọa. Xem tinh tướng đến đâu. Thấy mặt hắn ngơ
ngơ, miệng cứ lắp bắp “ơ... ơ”. Thì ra gan cũng chỉ bằng thỏ nhốt. Lại
thương, kéo đầu hắn vào. Hắn bảo:

- Anh không đợi hết chiến tranh được đâu. Để báo đơn vị tổ chức.

Kể đến đoạn này cả Lanh và Sương đều thốt:

- Ừ, gật phắt cho xong. Nghe thế đủ biết thằng này cáo. Nó mết cặp vú

của mày, chứng tỏ nó đã sờ nẫu thiên hạ. Lính xế mà. Phải cẩn thận!

Cái Thu cười khanh khách:

- Sợ gì. Bảo bối của em đủ giam giữ hắn cả đời. Có mà chạy đằng trời.

Tội nghiệp thế, sau này hai người Lanh và Sương đã phải quay mặt,

không đủ sức chứng kiến nỗi đau đớn của người lính lái xe. Anh vật vã ấp
mặt mình vào nấm mộ phủ đầy sỏi của người yêu. Thu ơi, thi thể của em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.