TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 84

Gã nằm nom như đứa trẻ con lên mười. Nên nhớ gã từng là đô vật đấy nhé.
Cái Sương hiến bộ quần áo cũ. Người nó nhỏ hin hin, khoác vào gã kia vẫn
còn rộng. Loay hoay một lúc, người pha sữa, người cậy răng, người bón, gã
cũng liếm láp được chừng nửa cốc. Gã sốt đùng đùng. Ngấm sữa thì chân
tay bắt đầu đụng cựa. Cái Sương hỏi:

- Làm sao đây chị?

- Còn sao nữa - Thu hấp tấp - phải phục cho hắn gượng lại sức. Có

người, ta gửi hắn đi quân y.

Thật may phúc, ấm ớ thế, mà gã thoát chết. Ngẫm ra mệnh hệ con

người ta thật chẳng biết nói thế nào. Ví thử, cái Thu không có bệnh tắm
chắc gã xong rồi. Ví thử, mặt trời hôm ấy không giở chứng? Nhiều cái ví
thử lắm. Tóm lại, một lần nữa gã tuột khỏi tay tử thần.

Được ba ngày thì gã tỉnh. Sốt cũng đã giảm. Lại thêm một điều may

cho gã. Ba chị em thay nhau đi tít cuối rừng để đón xe chở gã đi nhưng chả
thấy ma nào lai vãng. Thành thử, ba chị em lại phải tiếp tục nuôi báo cô gã.
Cũng tạm yên tâm, khi mang máng đoán, gã không phải người của phía bên
kia. Cung cách người cộng với manh vải rách đeo trên thân kia, chắc đến
bẩy chục phần trăm người đàng mình. Cùng lắm là dân tụt tạt. Thôi, cho gã
ở ké đây mươi hôm cũng không sao. Lanh đùa:

- Cho có tí hơi hướng đàn ông, Thu nhỉ?

Cái Thu tỉnh bơ.

- Phải đấy. Em quản thằng hộ pháp là đủ rồi. Cái Sương cũng có nơi

có chốn. Xem ra chỉ mình chị chơ vơ. Ráng phục cho hắn sống. Chị đeo
vào, biết đâu lại chả tươm nhất hội.

Lanh giãy nảy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.