TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 85

- Con nỡm.

Không ai nói gì thêm. Chẳng ngờ câu nói của Thu sau này ứng

nghiệm. Âu cũng là cái duyên tiền kiếp. Câu đùa có phần nghiệt của Thu
xét ra đúng cả. Tay lái xe kia chẳng nói làm gì. Dính vào cô nàng Thu, còn
hơn sam biển chơi trò chồng vợ. Cái Sương cũng vậy. Vừa chân ướt chân
ráo về trại, loạng quạng thế nào, lại vớ ngay được cậu bạn cùng phố, học
với nhau từ hồi phổ thông. Cậu kia trước đã có tình ý. Song, cũng chỉ dám
trèo đến mức hí hoáy ghi ghi, chép chép nhật kí. Lại làm thơ nữa, để tặng
người trong mộng. Chẳng phải nhát mà phong trào lúc ấy thế. Đất nước
ùng ùng bom đạn, ba tuổi ranh xí xớn yêu đương, ai người ta chấp nhận.
Cậu kia đi trước. Vào đây, nhận ra nhau cứ mừng mừng, tủi tủi. Mọi người
hỏi cũng chỉ bảo: “Người cùng phố”. Mà thế thật. Dùng dằng mãi, cậu kia
đưa ra quyển sổ, nói hụt cả hơi, mặt lựng còn hơn gấc nẫu trên giàn:

- Sương đọc ngay nhé. Sớm mai mình đi, cho xin lại.

Hôm sau, Sương mang quyển sổ trả. Cậu kia vồ ngay lấy. Thấp thỏm

cả đêm, nào có ngủ được, mắt quầng như đeo kính. Giở sổ, thấy trang viết
dở, điền thêm chữ của Sương. Trần sì có hai chữ to tướng, tô đậm: Đồ
ngốc! Dưới còn nguệch ngoạc hình vẽ đôi chim bồ câu và chữ kí rất mềm
của Sương. Cậu kia thở hộc lên, bỏ võng đấy đuổi theo Sương. Cả hai, mặt
đều tái, tay đan vào tay, xoắn chặt, mồm cấm thốt được tiếng nào. Cứ đứng
như thế, đến lúc đơn vị rục rịch đi, cậu kia mới lắp bắp được:

- Sương chờ mình nhé!

Câu nói vừa dứt, tự nhiên hai người đổ vào nhau, môi tìm môi, mặt áp

mặt. Thanh thiên bạch nhật, lại giữa chốn ba quân nhốn nháo, hai người
đứng cứ như không. Cái hôn kéo dài dằng dặc. Họ, như thể đã thuộc về
nhau từ lâu lắm, chứ không phải mới bắt đầu. Đám lính tráng, mọi khi táo
tợn và dạn mồm, giờ lặng lẽ quay mặt hết lượt. Về sau cái Thu tô toa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.