TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 9

Ắng đi một lát. Khói từ những điếu thuốc cúng bay thành những vệt

thẳng dài. Những đốm lửa hồng xíu rực lên như những con mắt đỏ tọc. Cả
bọn lạnh ngắt. Long tẩu bảo:

- Thằng Ngọc. Mày khấn khứa vài lời. Gọi chúng nó về cùng vui với

anh em.

Mắt cả bọn nhòe nhòe. Ngọc khợp theo nghề viết. Hiện là biên tập văn

nghệ của một tờ báo. Giọng nó nhão ra, ướt nhoẹt:

- Chúng mày ơi. Về đi. Về đây với anh em tao. Còn sáu đứa Long,

Bình, Thắng, Cường, Ngọc, Biên. Mỗi đứa chúng tao một nghề. Có đứa
khấm khá. Có đứa gian nan. Nhưng không đứa nào quên được những ngày
ấy. Sống linh chết thiêng, chúng mày về. Hơn hai mươi năm rồi.

Cả bọn lần lượt vái vào những lon bia thờ. Đây là thằng Đinh A

trưởng, lớn nhất bọn, quê ở Nam Hà. Đây là thằng Lệ, nhà ở nội thành Hà
Nội, vào bộ đội cùng một ngày với Long tẩu. Còn đây nữa, thằng Quang,
quê nội nó ở Sài Gòn. Bố đi tập kết. Nó đẻ ở Hà Nội. Cả ba đứa bị pháo
dập trúng hầm chết ở Chơn Thành. Hai lon bia cuối cùng của thằng Vịnh,
thằng Phương. Thằng Vịnh quê ngoại thành. Thằng Phương nhà ngay sát
Hồ Gươm. Hai thằng mất tích chỉ một năm trước hòa bình.

Uống, uống đi. Men của bia rượu sao đượm bằng chất men nồng của

thời gian. Khuôn mặt của sáu đứa hồng lên, xám lại, xanh ngắt rồi lại hồng
lên. Vòng quay ngắn ngủi của sắc màu liệu có tương ứng với vòng quay
chao đảo của thời gian. Không, làm gì có sự so sánh khập khiễng ấy. Thời
gian, giản đơn chỉ là một chuỗi ngày và tháng nối nhau. Phần kí ức cứ tươi
nguyên, tươi mãi. Kí ức về một thời đã qua, chưa xa. Và phần đời bươn
chải...

Sáu thằng đàn ông lầm lụi uống. Khoang lều bạt đủ sáng nhưng vẫn

nhờ nhịt thứ mờ ảo ma quái. Cõi hồn riêng của từng người đắm đi mê man.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.