TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 10

Càng mê khi từ những lon bia cúng san cho mỗi thằng, đậm thứ men đắng
chát. Vị chát của lá xanh. Những chiếc lá xanh rụng ngang đời, ứ đầy mật
nhựa. Bỗng Thắng vịt rên lên:

- Thôi chết, bọn mày ơi. Thuốc của thằng Vịnh, thằng Phương không

cháy.

Quả có thế thật. Nãy giờ mới uống đến bia của ba thằng chết trận.

Thuốc của chúng nó cháy đều đến tận sợi cuối cùng. Không đứa nào để ý
đến phần thuốc của hai thằng mất tích. Tắt ngúm từ bao giờ, để lại giữa
điếu cục than nhỏ, ngòm đen nhức mắt. Quái lạ, hai thằng này lúc còn ở
tiểu đội nghiện nhất hạng. Lúc ấy, thuốc men nào có nhiều nhặn. Vớ được
điếu thuốc, mắt sáng còn hơn kẻ háo sắc nhìn thấy gái đẹp. Mấy đứa
chuyền tay nhau bập đến bỏng môi, cớ gì bây giờ chúng nó lại chê. Không
thể vô lí thế được. Vẫn Thắng vịt rên rỉ:

- Đáng ngờ lắm. Tao có một ông anh họ ở B3. Chết hẳn hoi, đủ cả

xương cốt. Mỗi tội giấy báo tử đề sai ngày đi. Vậy mà ông mò về. Nhất
định không chịu nhận hương khói. Ngày giỗ, nén nào thắp lên ngúm đi nén
ấy. Cực quá, bác tao khấn: “Con ơi có oan khuất gì cũng cho mẹ xin. Mẹ
già rồi không giúp được gì cho con nữa. Con thương mẹ, đừng thế này. Tội
nghiệp cả mẹ lẫn con”. Cũng chỉ được non nửa tuần. Hương cứ bật bẹo, leo
lét rồi lại ngúm. Xem kĩ thấy nén hương nào cũng toát nước ẩm xì. Hãi
lắm!

Bình ních sốt ruột. Cái tên ních gắn với thằng Bình vì một lí do đặc

biệt. Chuyện ấy nói sau.

- Gì mà mày cứ vòng vo tam quốc mãi. Nói tuột đi cho xong, tấp ta tấp

tửng đúng giọng con buôn.

- Bịt cái mõm “ních” của mày lại. Nghe đây này. Cả nhà sợ quá. Bác

tao rộc đi. Đến nước ấy phải cậy thầy pháp đến trị. Mẹ mấy thằng mù dở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.