TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 97

gái không xinh lắm nhưng giữa chiến trường ùng oàng bom đạn, hẳn đó
phải là điều không chê vào đâu được. Có đi thế này mới biết, dẫu cô đã trải
vài năm ác liệt nhưng tính tình vẫn hệt như con trẻ. Nhiều lúc, tôi tưởng cô
chỉ là đứa lên mười. Nghịch lắm. Cô bệt hẳn xuống đất, gom lại ngồi hàng
giờ với những chiếc lá vàng. Chắc là cô thương chúng, những chiếc lá con
rời khỏi cây mẹ. Phụ nữ, nói chung giàu lòng trắc ẩn. Cô loay hoay mãi để
cứu một con ong sa trong lưới của loại nhện xám. Thứ nhện rất độc, đến
lính tráng cũng phải khiếp. Không cứu được, cô cứ rấm rứt mãi. Em gái tôi
ngày trước cũng thế. Đến một con kiến cũng không nỡ đánh. Ôi, em gái bé
nhỏ của tôi. Em ngây thơ tin rằng, trong hình hài kiến, chứa những linh hồn
tiền kiếp đang chu du trong sự dịch chuyển luân hồi. Bây giờ thì tôi tin, con
chim liếu điếu đã chết thật, vẫn cất cao được giọng hót. Con chim chỉ hót
được trong tình yêu của em tôi đối với anh mình. Và bây giờ nữa, tôi hiểu
vì sao em tôi với đám bạn nghịch ngợm của nó dám rời bỏ tất cả để vào
chiến trường. Không đùa đâu, chúng nó vào thật đấy, dù rằng chúng không
nỡ đánh đến cả con kiến. Cô gái vạch hình vẽ tưởng tượng trên đất, rủ tôi
chơi lò cò. Thằng trai thành phố như tôi đâu biết thứ trò chơi ấy. Cô đành
chơi một mình. Dáng vẻ rất buồn cười. Thấm mệt, cô nằm bệt trên đám cỏ
mật. Thứ cỏ thân mập, lá dầy xanh mướt, lúc nào cũng tỏa thứ mùi ngai
ngái. Lúc cô dậy rồi, nệm cỏ mượt ẹp xuống xoắn hình hài cô. Cô tung tăng
trong rừng, thảnh thơi như không hề có chuyện gì xảy ra. Như đứa trẻ đến
trường. Như thôn nữ cầm đon mạ cấy. Nhìn cô lúc này, tự nhiên tôi lại nghĩ
đến cái đêm khủng khiếp hôm nọ. Mình cô đứng giữa bầy quỷ, tự mình
chọn cái chết đau đớn. Đơn giản quá, sự thảnh thơi nhường kia, sao có thể
quỳ xuống được, để cầu mạng sống.

Có một lần, cô đi dạo một mình. Chiều muộn không thấy cô về. Tôi bổ

đi tìm. Tìm mãi. Chợt thấy cô nép sau một thân săng lẻ thẳng tắp. Cô đưa
tay lên môi ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi ren rén lại chỗ gốc cây. Phía trước,
ngập cả cánh rừng lính tráng, xe pháo đủ loại. Ngay bên này cây săng lẻ, có
một đôi trai gái đang ôm nhau tưởng đến ngẹt thở. Tôi đành bắt chước cô
gái, làm cái trò rình mò chẳng mấy hay hớm. Những nụ hôn hấp tấp, vội vã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.