TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 96

- Hi vọng?

- Đúng. Gần ba mươi năm nay ta vẫn hi vọng. Một ngày nào đó, ta sẽ

được ra khỏi nơi này. Dẫu cái chết của ta vô danh, tên tuổi của ta không
còn, nhưng hồn ta sẽ được phiêu diêu trên mặt đất này. Ta sẽ trở về quê
hương gặp lại những người thân của mình. Vết thương của chúng ta không
bao giờ lành. Đừng quên điều ấy, nhưng cần phải biết tha thứ. Tha thứ để hi
vọng. Vẫn biết là mỏng manh nhưng ta tin. Tin vô cùng. Đơn vị ta ngày ấy
hi sinh và thất lạc hết cả. Chỉ mình ta nằm đây. Các con, hi vọng của các
con lớn hơn nhiều. Đừng đánh mất nó. Hãy tin ta. Đất nước không bao giờ
quên chúng ta đâu. Nào, hãy nghe ta, tạm gạt sang bên nỗi đau trần thế...

Bất chợt một dây sét rạch toác không trung. Chuỗi tiếng nổ ầm ầm rền

động. Không phải sét. Nhằng nhịt rạch chớp của đạn pháo tầm xa tọa độ.
Hang Dơi rung bần bật. Ngàn, vạn con dơi choàng tỉnh, đập cánh chấp
chới. Mặt cô gái biến đổi nhanh chóng. Mắt cô vẫn sáng rực nhưng miệng
cô thầm thì rất đỗi âu yếm:

- Con sẽ về. Con sẽ về...

Nét mừng vui hiện trên mặt cô. Nãy giờ, thằng ngụy ngây người, hớp

lấy từng tiếng của ông già. Nó chợt quỳ xuống làm dấu thánh giá:

- Chúa ơi! Chúa lòng lành... tha tội cho con.

Nó nấc lên, nước mắt tuôn thành dòng. Chúa của nó nghẹn ngào mắc

nơi đầu môi. Chẳng biết nó có được bao nhiêu hi vọng. Nó vút ra khỏi
hang. Bóng nó chập chờn trong khói pháo đen sặc. Thằng ngụy lao xuống
vực. Hẳn nó muốn kiểm tra lại xương cốt của mình.

Cô gái hay rủ tôi đi dạo mỗi chiều. Thú vui này tôi không thể quen. Từ

tấm bé, chưa bao giờ tôi lại sống những ngày nhàn tản đến thế. Hồi nằm
viện, dứt sốt chờ ngày về đơn vị, cũng nhàn nhưng rặt thằng ốm yếu, quặt
quẹo nên chỉ nằm khan, tán gẫu. Bây giờ được chơi, lại kề cận bên một cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.