TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 95

người lùi. Sau cùng, thằng ngụy đứng lại. Nó đã hết đường. Mắt cô gái
sáng rực. Có cảm giác, bao đau đớn lúc trước tạm lắng, giờ hồi lại nguyên
vẹn. Tôi vội vã chen vào giữa hai người. Định nói một câu gì đó nhưng
chưa nghĩ kịp. Thằng ngụy là người lên tiếng trước. Chắc nó đã hết chịu
nổi cái nhìn của cô gái. Khó cắt nghĩa cái nhìn ấy lắm. Vừa căm thù, vừa
đau đớn, vừa khinh bỉ, lại có cả xót xa. Tiếng thằng ngụy phều phào, dứt
quãng:

- Không... không phải lỗi của tôi.

Chỉ đợi có thế, cơn giận dữ của cô gái lập tức bùng phát. Chẳng nhẽ

cô quên mất, mình đang ở một thế giới hoàn toàn khác hay sao? Cô nhào
vào thằng lính. Vẫn biết vong hồn chẳng chạm được vào nhau nhưng tôi
vẫn chắn cô lại. Chưa biết sẽ ra sao, nếu ông già chín năm không ra kịp.
Ông bảo:

- Không cần thiết phải thế, con?

- Ông là ai?

- Ta là thế hệ trước của con. Hãy tin ta. Không chỉ mình con đau đớn

đâu. Nỗi đau ấy chung cho tất cả.

- Nhưng...

- Ta biết. Thằng ngụy này không được quyền chia sẻ nỗi đau của

chúng ta. Nhưng sẽ không công bằng nếu trút mọi thứ lên đầu nó. Ở hang
Dơi này, chiến tranh đã kết thúc rồi. Cần phải biết tha thứ con ạ.

- Để làm gì hả ông?

- Để khép lại một trang đời. Để ít nhất nỗi đau của chúng ta được khỏa

trong thanh thản. Và hi vọng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.