TẬN HIẾN - Trang 154

“Hang tự nhiên chứ?” tôi hỏi.
“Một số là tự nhiên. Một số là những hang mỏ bỏ hoang”.
“Ngoài này đẹp quá”, tôi khen. Tôi thích mọi loài cây rụng lá. Chắc là

do tôi nhớ Montana, nhưng những chiếc lá bản rộng ở đây khác hoàn toàn
với lá thông. “Mà này, ít nhất anh cũng được hưởng nhiều sự riêng tư đấy
chứ?”

“Phải”. Joshua cười đáp lại. “Tôi biết cô sẽ nghĩ vậy… Tôi không biết.

Quá mộc mạc. Hoặc hoang dại. Chắc cô nghĩ chúng tôi đều thế”.

Sự tinh tường của Joshua làm tôi bất ngờ. Hầu hết Kẻ Gìn Giữ đều có

cách sống phòng vệ quá mãnh liệt khiến tôi không nghĩ bọn họ cho rằng
người ngoài sẽ thắc mắc, hoặc thèm quan tâm rằng người ngoài sẽ thắc
mắc.

“Chỉ là sự khác biệt thôi”, tôi lịch sự. “Khác rất nhiều với cách sống

của chúng tôi”. Bỗng dưng trong tôi dội lên nỗi nhớ nhung tất cả những con
người và những nơi tôi phải xa cách. Lissa. Adrian. Những người bạn khác.
Hoàng cung. Học viện Thánh Vladimir. Tôi nhanh chóng rũ bỏ cảm giác
đó. Tôi không có thời gian để nhớ nhung, ít nhất sau đây chỉ có thể kiểm tra
tình hình Lissa.

“Tôi đã từng đến những thị trấn của con người”, Joshua kể. “Và những

nơi Kẻ Vấy Bẩn sống. Tôi hiểu tại sao cô thích họ”. Anh ta tỏ ra hơi ngại
ngùng. “Tôi thấy điện cũng tiện”.

“Tại sao các anh không dùng điện?”
“Chúng tôi sẽ dùng nếu có thể. Chỉ vì chúng tôi ở quá xa, vả lại chẳng

ai biết chúng tôi ở đây. Những người có hoa loa kèn nói tốt hơn là nên giấu
chúng tôi đi”.

Trước đây tôi đã không hiểu rằng họ chỉ đơn giản chịu đựng những

điều kiện sống này vì họ bị ép buộc để tự che giấu mình. Tôi tự hỏi không
biết bao nhiêu lựa chọn của bọn họ bị gắn với những phong tục cổ… Và
bao nhiêu bị ảnh hưởng bởi những nhà giả kim.

“Đến rồi đây”, Joshua nói, lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.