TẬN HIẾN - Trang 179

Với bất cứ ai khác, tôi đã nghi ngờ cảm xúc đó là giả dối, đặc biệt là

sau khi chứng kiến ông ta quá luồn cúi trước Tatiana. Nhưng, không.
Nathan cũng yêu quý người cô cáu kỉnh của mình nhiều như Adrian.

“Và trước bi kịch khủng khiếp này, tôi sẽ điều hành những buổi họp

và cuộc bầu cử”.

“Anh đã nói gì nào?” Adrian thì thầm. Anh không có chút tình cảm

yêu thương nào với bố mình. “Thú… Vị”.

Nathan kể lể một chút về sự quan trọng của việc sắp diễn ra và vài

điều về truyền thống Moroi. Lời lẽ hiển nhiên tới mức khiến mọi người
trong căn phòng, cũng như tôi, đều muốn nhanh chóng vào chủ đề chính:
đề cử. Dường như ông ta cũng nhận ra và đẩy nhanh các nghi thức. Cuối
cùng, Nathan vào việc.

“Mỗi gia đình, nếu lựa chọn, sẽ có một ứng viên ứng cử cho vương

miện và tham gia các bài thử thách mà mọi người lãnh đạo đều phải trải
qua từ xưa đến nay”. Tôi cho chỗ “từ xưa đến nay” là sự thổi phồng quá
mức không thẩm tra lại được, nhưng sao cũng được. “Ngoại trừ dòng họ
Ivashkov, vì việc các quốc vương liền nhau không được xuất thân từ cùng
một dòng họ. Mỗi ứng cử viên phải được đề cử từ Moroi hoàng tộc và đủ
tuổi”. Rồi Nathan kể thêm chuyện về điều đã xảy ra khi hơn một người
được đề cử từ một dòng họ, dù thế tôi biết cơ may xảy ra tình huống ấy
không tồn tại. Dòng họ hoàng gia nào cũng muốn giành lợi thế nhất ở đây,
và điều đó dẫn tới sự đồng nhất ủng hộ cho một ứng cử viên.

Hài lòng vì mọi người đã hiểu, Nathan gật đầu và ra hiệu về đông đảo

khán giả. “Cuộc đề cử bắt đầu”.

Trong khoảnh khắc, chẳng có gì xảy ra. Tình hình khiến tôi hồi tưởng

thời còn đi học, khi giáo viên nói một câu tương tự “Ai muốn nộp bài
trước?” Mọi người đều chờ người khác bắt đầu, và cuối cùng, việc gì phải
đến cũng đến.

Một người đàn ông tôi không nhận ra đứng lên. “Tôi đề cử công chúa

Ariana Szelsky”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.