TẬN HIẾN - Trang 199

Một thứ thật đẹp. Bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì để chứng minh anh không
phải là bọn chúng”.

Mắt anh quay lại, lặng lẽ ngắm tôi. Nỗi sợ hãi dâng lên trong tôi.

Không thành công rồi. Tôi không thuyết phục nổi anh. Chúng tôi sắp phải
rời khỏi đây, dù tâm trạng anh thế nào đi nữa. Tôi biết anh cũng sẽ đi. Nếu
tôi đã học được gì, thì chính là bản năng chiến đấu của Dimitri vẫn hoạt
động. Nếu tôi nói nguy hiểm đang đến gần, anh sẽ ngay lập tức hành động,
dù bản thân bị tra tấn dằn vặt. Dẫu vậy, tôi vẫn không muốn thế. Tôi không
muốn anh chìm trong tuyệt vọng. Tôi muốn anh rời khỏi đây và tiến một
bước gần hơn thành người đàn ông xưa kia. Tôi muốn anh ít bị ác mộng
hơn.

Dù vậy, điều đó nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi không phải nhà tâm

lí học. Tôi vừa định bảo anh phải ra khỏi đây, vừa định kích hoạt bản năng
chiến đấu của anh thì anh lên tiếng. Giọng anh vừa vặn chỉ là tiếng thì
thầm. “Tóc em”.

“Cái gì cơ?” trong giây lát, tôi tự hỏi liệu nó có cháy hay bị sao không.

Tôi chạm vào một lọn tóc của mình. Không, chẳng sao cả trừ việc nó đang
rối tung. Tôi búi nó lên để tránh bị Strigoi nắm tóc khi chiến đấu, như
Angeline. Dù vậy, nhiều sợi tóc đã rơi xuống khi vật lộn.

“Tóc em”, Dimitri nhắc lại. Mắt anh mở to, như thể bàng hoàng. “Tóc

em rất đẹp”.

Tôi không nghĩ vậy, không phải trong tình trạng hiện tại. Dĩ nhiên,

xem xét việc chúng tôi đang ở trong con hẻm tối tăm đầy xác chết, nhưng
lựa chọn có vẻ hạn chế. “Anh thấy không? Anh không phải bọn chúng.
Strigoi không thấy được cái đẹp. Chỉ có cái chết. Anh cảm nhận được cái
đẹp. Một thứ thật đẹp”.

Anh ngập ngừng, hồi hộp đưa tay rà dọc lọn tóc tôi vừa chạm. “Nhưng

thế có đủ không?”

“Chỉ bây giờ thôi”. Tôi đặt một nụ hôn lên trán anh và giúp anh đứng

dậy. “Chỉ bây giờ thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.